"Người tao thích là nó, không phải mày."
Chỉ một câu ngắn ngủi ấy, đã làm vỡ nát trái tim tôi.
Câu nói này rất rõ ràng, làm cho tai tôi như bị chặn lại, nó lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi muốn chết….nó đau đến mức tôi gần như ngã xuống.
Tôi đảo lảo bước ra khỏi quán bar, tôi không biết là do tôi say nên bị ảo giác hay đúng là P'Bar đang đứng trước mặt tôi, người đã từ chối tôi một cách tàn nhẫn.
"A…P'Bar." Tôi cũng chẳng biết mình đang nói vớ vẩn cái gì, tôi tiến đến và vùi mặt vào cổ của đàn anh.
Tôi biết tôi đang say…
Sau khi bị từ chối, tôi đã đến đây uống một mình. Mặc dù bạn bè muốn chăm sóc cho tôi nhưng tôi trả lời rằng tôi muốn ở một mình. Tôi muốn rót rượu vào vết thương lòng để làm cho nỗi đau biến mất.
"Đi cho nó hẳn hoi." Giọng nói khiển trách phát ra từ bên cạnh tôi, khiến tôi cười nhẹ với chính mình. Tại sao tôi đến một mình mà bây giờ lại ra về cùng P'Bar chứ?
"P'Bar ~ em….hức….em thật sự rất thích anh."
"P'Bar…em…hic…em rất thích anh." Tôi từ từ dừng lại, nói ra những lời đó nhưng người kia dường như không quan tâm. Tôi nói với anh là tôi thích anh, nó có khác gì khi cậu ta nói những lời đó với anh đâu?
Bang!
Tôi đẩy đàn anh vào một chiếc xe ở bãi đỗ xe và vùi mặt vào cổ anh một lần nữa. Mặc dù người này không hoà nhã với tôi là bao, nhưng kỳ lạ thật tôi vẫn vùi mặt vào cổ anh, tôi hít mũi, cảm nhận được mùi hương trên cổ anh….
"Này! Thằng ôn dịch! Tao không phải là thằng Bar!" Anh ta hét lên, nhưng điều đó tôi cũng không hề bận tâm, tôi càng nghe tên của anh, càng khiến tôi nhớ về anh.
"Anh là P'Bar…Hãy làm điều đó với em…" Tôi nhìn anh ta. Mặc dù không rõ anh ta là ai, nhưng đôi mắt sắc bén đó khiến tôi nghĩ về P'Bar.
"Nghiêm túc mà nói nhé…nếu tao thật sự là thằng Bar thì mày sẽ làm gì?"
"Em… em muốn P'Bar. Em không muốn ai khác có được anh, cho dù người đó có đẹp trai đến mức nào đi nữa. Anh phải là của em, P'Bar…"
Sau khi vừa dứt lời, tôi dán môi mình vào đôi môi ấm áp kia, nhẹ nhàng hôn, rồi từ từ đưa lưỡi của mình vào. Chuyện này cũng không dễ dàng gì vì anh ta kháng cự nhưng tôi không từ bỏ. Tôi cưỡng hôn đàn anh, hành động phản kháng mãnh liệt của anh ấy đã kích thích cảm xúc của tôi. Anh ấy càng chống cự, tôi càng muốn.
"Đứa trẻ hư hỏng này!!!"
Anh đẩy mạnh tôi xuống đất, đánh tôi thật mạnh bằng nắm đấm của anh, tôi ngước nhìn người đang giận dữ và chịu thua.
"Tại sao! Chấp nhận em, anh sẽ chết hay sao?" Tôi vẫn ngồi trên mặt đất và hét lên với người kia. Người đàn ông ấy bước những bước thật dài đi về phía tôi và nâng mặt tôi lên cho đến khi mặt của chúng tôi gần như chạm nhau.
"Nếu đây là điều mà mày muốn…Vậy được…"
Tôi mở to đôi mắt khi đôi môi ấm áp ấy áp xuống môi tôi, anh trêu chọc cắn môi dưới của tôi làm tôi phải chấp nhận mở miệng. Đôi mắt sắc bén nhìn tôi, tôi không thể tìm được lời giải thích, đây là sự thương hại, sự tức giận hay là chán ghét….
Đây không phải là đôi mắt mà tôi muốn nhìn.
Anh ta…không phải P'Bar.