{TOSSAKAN}Hôm nay tôi không có giờ học buổi sáng, nhưng vẫn rời kí túc xá sớm. Ký túc xá chung sinh viên khá rộng, nhưng trường vẫn phân riêng của khoa Y một khu riêng biệt.
Tôi mới đi qua một nhóm các sinh viên nữ tụ tập gần đó. Có lẽ nên cảm ơn hiệu trưởng vì đã phân ký túc xá khoa Y với khoa Kỹ thuật gần nhau vậy. Tôi cũng nên cảm ơn mẹ vì yêu cầu tôi ở lại ký túc xá nữa chứ.
[Tossakan: Anh đang ở đâu ạ?]
[Bar: Khoa Kỹ thuật]
[Tossakan: Em tới tìm nhé?]
[Bar: Làm gì?]
[Tossakan: Nhớ]
[Bar: Mày cút]
Chà, tin nhắn LINE đầu tiên đã bị mắng rồi.
Tôi mỉm cười khi đọc tin nhắn, rồi đi vào trong khoa Kỹ thuật.
Khi trước tôi đã từng muốn học khoa Kỹ thuật, nhưng bố lại muốn tôi học khoa Y. Bản thân với chuyên ngành gì cũng không quá cố chấp, học xong, t��m việc làm, kiếm tiền, giúp đỡ mọi người là được rồi.
Tôi đi bộ tới thay vì lái xe. Khoa Kỹ thuật khá rộng, mỗi tòa nhà khoa đều đẹp. Không giống như bên khoa Y. Dù sao bên đó chỉ cần có bệnh viện thôi là đủ rồi.
"Đàn em kìa"
"Đàn em đẹp trai tới kìa"
"Tại sao em ấy lại ở đây?"
"Ngay hôm qua mới nghe được em ấy muốn theo đuổi Bar đó"
"Phải không vậy? Tao để ý P'Bar lâu rồi còn chưa dám. Em ấy sao làm được vậy"
"Mà P'Bar thích con trai sao? Chưa từng nghe anh ấy quen bạn trai nha"
"Bar thích con gái, chắc chỉ muốn giỡn thôi. Tao đoán không được quá 10 ngày đâu"
"Nhưng tao mong họ thành đôi quá"
"Mày biến xa tí đi"
"Mày dám nói nữa, em ấy theo đuổi P'Bar đó"
.
Trên đường đi, tôi nghe được nhiều tin đồn, cũng nh���n được nhiều ánh mắt chú ý tới. Vài sinh viên nữ còn liếc mắt chỉ chỏ, nhưng tôi không quan tâm lắm. Tôi đi thẳng tới chỗ ngày hôm qua Bar cùng bạn bè anh ấy tụ tập.
Đây là lãnh địa của anh ấy phải không nhỉ?
"N'Gun" – Là giọng P'Yiwaa, chị ấy từ phía sau cuốn sách nhìn lên, đồng thời mọi người ngồi chung bàn đều quay lại nhìn tôi.
"Xin chào ạ" – Tôi mỉm cười chào mọi người, rồi ngồi xuống cạnh P'Bar. Anh ấy nhìn tôi một cái, lại quay về đọc sách.
"Ai vậy?" – Một đàn anh lạ mặt cất tiếng hỏi.
"N'Gun, Tossakan ở khoa Y đó" – P'Yiwaa trả lời.
"Ngày nào cũng tới "báo danh" luôn hả?"
"Làm gì có, em ấy chỉ ngại ngùng ngồi một chỗ thôi" – P'Yiwa quay lại nhìn tôi, tôi liền cười với chị ấy, đàn chị đỏ mặt.
"Rồi sao mày còn ngồi đây?" – Đàn anh lạ mặt lại hỏi.
"Mày còn nhớ tao đã từng kể nghe không? Mày còn bỏ lỡ nhiều chuyện lắm" – Đàn anh bối rối thấy rõ, nhỏ giọng nói chuyện với mấy người còn lại.
"Em nó tới để theo đuổi" – P'Dare giải thích.
"Hia, chúc mừng nhé, Yiwaa" – P'Nuea nhìn tôi cười.
"Mày đang nghĩ cái gì vậy?"
"Có bác sĩ theo đuổi mà cũng không nói với tao" – P'Nuea lại cười tủm tỉm, tôi cũng đáp lại.
"Thì…chuyện là…nếu em nó tới theo đuổi tao ấy hả…tao sẽ không ló ra cho tụi mày thấy mặt luôn. Tao sẽ mãi ôm ấp, không cho thấy mặt trăng mặt trời luôn" – P'Yiwaa nói chuyện làm tôi có chút khẩn trương.
"Kỳ cục quá, Yiwaa" – P'Bar dời mắt khỏi cuốn sách, hơi gắt lên với P'Yiwaa.
"Aw, mày đây là đang ghen tị với tao đấy hả?" – P'Yiwaa nói giỡn.
"Khoan khoan, nhưng tại sao nó lại không theo đuổi mày?"
"Đừng nói với tao là…"
"Em đến để theo đuổi P'Bar" – Tôi trả lời P'Nuea.
"Làm đúng rồi, bạn Bar thân yêu. Cỡ như mày, kiếm chồng tốt hơn kiếm vợ biết bao nhiêu" – P'Nuea vỗ bàn cười lớn.
"Vợ chồng cái gì, mày nghĩ nhiều quá đấy" – P'Bar đáp lại, hơi không vui.
"Mày không cần phải đi làm. Bác sĩ đẹp trai, lại giàu nữa. Mày không chịu đúng ngu luôn"
"Tao làm gì biết nó tới có chuyện gì"
"Em nói là nhớ….Ưm" – Tôi chưa nói xong thì P'Bar đã vươn tới bịt miệng, còn dùng ánh mắt cảnh cáo.
"Mày dừng lại đi đó, mày đừng có nói gì nữa" – Anh ấy buông tay ra, quay lại với cuốn sách.
"Em làm sao ạ?"
"Mày đi xa xa đi"
"Không đi ạ"
"Đi"
"Không đi"
"Gun"
"P'Bar"
"Cái thằng…"
"Ngọt quá rồi, đi học thôi" – P'Yiwaa ngăn chúng tôi lại.
"Ngọt cái đầu mày. Mày cũng thấy là nó ghẹo gan tao"
"Ôi, tao với người yêu còn chưa dính nhau tới vậy đâu" – P'Vee xen vào.
"Im đi" – Anh ấy quay người mắng một câu, rồi đem mấy cuốn sách cho vài túi.
"Còn mày không phải học hay sao? Rảnh vậy hả?" – P'Bar hỏi tôi.
"Chiều nay em mới có lớp học. Các môn khác thì đều học 8h"
"Đáng ghét, tao toàn học 9h, mà còn không dậy nổi" – P'Pound nhìn tôi nói, nhưng tôi không hiểu lắm ý của anh ấy, nên chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
"10 phút thôi đấy. Nếu không đi sẽ bị "làm thịt" ngay" – P'Yiwaa hối thúc mọi người, rồi cũng nhanh chóng xếp đ��� lại vào giỏ xách.
"Đi thôi" – P'Vee đeo túi đứng dậy – "Ừm, còn em nó thì sao?" – Đàn anh chỉ vào tôi và hỏi P'Bar.
"Mày đi bộ tới thì giờ đi bộ về đi" – Anh ấy dường như không chú ý tới tôi.
"Vậy em đi trước" – Tôi ủ rũ trả lời.
"À, hay là muốn đi học cùng với P'. Ở đây chỉ có buổi sáng là còn trống, chiều sinh viên năm nhất đông lắm. Em chờ Bar ở đây cũng được" – P'Yiwaa gọi tôi.
"Liên quan gì tới tao nữa? Mày mau đi đi" – Anh ấy mới liếc tôi.
"Nhẫn tâm" – Tôi nhỏ giọng, nay mới là ngày thứ hai thôi, không được bỏ cuộc.
"Còn không đi mau, đứng đây làm nũng gì nữa"
[Hừm…]
"Giờ mày có đi với tao không?" – Anh ấy hỏi lại tôi lần nữa.
"Đi ạ" – Tôi lập tức cười tươi đuổi theo sau.
.
.
.
Tôi thấy mình khá kỳ cục.
Ở đây chỉ toàn sinh viên khoa Kỹ thuật, phòng học không rộng, nhưng tôi vẫn thấy hơi kỳ lạ. Sinh viên năm ba không còn mặc áo sơ mi trắng nữa, mà đã thay qua áo workshop. Vì vậy, màu áo trắng của tôi nhìn thật nổi bật.
Nhiều người cũng chú ý tới tôi rồi. Trong lớp học chỉ có 3 sinh viên nữ, nếu thêm cả giảng viên là 4 người. P'Yiwaa nói, giảng viên tuy là nữ nhưng khá nghiêm khắc, chỉ cần tôi ngồi yên tĩnh, sẽ không có vấn đề gì.
"Tại mày đó, toàn người nhìn" – P'Bar nhỏ giọng phàn nàn, mấy đàn anh ngồi cuối lớp, cách chỗ tôi khá xa.
"Thì tại em muốn ở bên anh mà" – Tôi lộ vẻ đáng thương, dám thề là tôi chưa bao giờ lộ bản mặt đó cho ai nhìn luôn.
"Mày đừng có làm vẻ mặt ủ rũ. Mày nhìn thằng Lee cứ như sắp nuốt mày vào bụng rồi kìa." – Anh ấy vừa nói, vừa liếc mặt về phía người bạn hơi mập, trăng trắng phía trước.
"Mày nhìn tao làm gì, thằng Bar" – Đàn anh được nhắc tới gắt nhẹ.
"Mày đó, mày nhìn tao làm gì, Lee?" – P'Bar cao giọng.
"Tao không có nhìn mày. Tao nhìn em Tossakan nghìn yêu của tao" – P'Lee trả lời.
"Tossakan nghìn yêu?" – Anh ấy nhướn mày quay sang, tôi chỉ nhún vai thể hiện mình cũng chẳng biết nickname đó từ đâu.
"Bởi vì em nó được tỏ tình một ngày cả nghìn lần" – P'Yiwaa nhỏ giọng trả lời cho P'Bar, nhưng tôi vẫn nghe được.
"N'Gun, chúng ta cùng đi bơi nhé" – P'Lee lớn tiếng gọi.
"Dạ…"
"Đi chơi với thằng Tee bên cạnh mày đi" – P'Nuea nói theo.
"Eo ôi, mày nói cái gì vậy thằng quỷ" – Đàn anh ngồi cạnh P'Lee bực m��nh.
"Chắc có nhiều người muốn mày lắm nhỉ?" – P'Bar hỏi lại tôi.
"Đâu tới nghìn lần mỗi ngày như người ta nói đâu" – Tôi cười cười đáp lại anh ấy.
"Nếu một ngày có nghìn người tới theo đuổi mày, vậy thì một năm chắc mày có được hết cả trường rồi"
"Muốn giữ kỹ hả?" – Tôi nheo mắt tinh quái hỏi.
"Cha già mày"
"Anh nói chuyện không dễ nghe gì hết"
"Nói chuyện không dễ nghe thì mày đi theo đuổi người khác đi" – Chàng trai hơi dỗi, làm bộ đọc sách.
"Thích người này, kêu đi theo đuổi người khác mà sao được chứ" – Tôi nghiêng nghiêng đầu, dịu dàng nhìn anh ấy.
"Cái thằng…"
.
"Bạn học Sarawut" – Giảng viên trên bục lớn tiếng, chỉ tay về phía này. Tôi chỉ nghe giọng người bên cạnh lẩm bẩm "Chết tao".
P'Yiwaa nói nhỏ "Tao đã nói mày rồi mà"
"Dạ, thưa cô…" – Vì anh ấy đứng dậy nên tôi cũng đứng lên theo.
"Tôi nhớ mình đã nhắc không được nói chuyện riêng trong giờ của tôi. Bài giảng nãy giờ các cậu có nghe được chút nào không? Lại còn có sinh viên của khoa khác nữa. Chuyện gì đây?" – Vì giảng viên đang tức giận, nên mọi người đều thấy sợ hãi. Nhưng đến khi giảng viên nhìn thấy tôi, ngay lập tức cười vui vẻ, làm cả lớp ngạc nhiên.
Chuyện gì đây? Tôi được cả giảng viên cũng hoan nghênh cơ đấy.
"Đây có phải bạn Tossakan sinh viên năm nhất khoa Y không?" – Giảng viên đã đi tới trước mặt tôi.
"Dạ, thưa cô" – Tôi chắp tay cúi chào cô.
"Con gái cô 5 tuổi rất thích em. Hơn nữa bé còn nói, sau này cũng muốn học ngành Y giống Gun nữa"
Ngạc nhiên chưa? Tôi tự cảm thấy mình khá êm đềm trong suốt thời gian học, ít khi giao tiếp với người khác, còn nghĩ sẽ không có nhiều người biết mình.
"Dạ…"
" Em có thể ký tên và chụp chung với cô một bức hình không?" – Giảng viên hỏi tôi, đưa tới một tờ giấy A4.
"Được ạ" – Tôi ký tên của mình, sau đó bước lên chụp ảnh chung với cô.
Sau cùng cô nói với tôi "Em có thể tham gia lớp học, nhưng đừng để ảnh hưởng tới mọi người nhé?"
"Vâng thưa cô"
"Còn em Sarawut, đừng nói chuyện nữa, chăm chú nghe giảng vào đấy"
"Tiêu chuẩn kép" – Anh ấy thì thầm với tôi.
"Em mới nói gì?" – Giảng viên đã bước đi còn quay lại hỏi….Ôi, tôi đã nghĩ cô ấy không nghe được.
"Dạ không thưa cô. Em sẽ nghe giảng cẩn thận" – P'Bar vội vàng đáp lời, dời đi sự chú ý của giảng viên.
.
.
.
Hai giờ đã trôi qua, tôi vẫn ngồi nhìn chàng trai bên cạnh mình. Anh ấy rất dễ nhìn. Nhưng mà anh chàng nghịch ngợm này không thực hiện đúng lời dặn dò của giảng viên, chăm chú nghe giảng. Lén lút chơi game trên điện thoại, và giờ thì anh ấy đang ăn tới miếng socola thứ hai.
"Thật xấu nha" – Tôi ghé lại thì thầm bên tai anh ấy. Phòng học chỉ còn tiếng giảng bài và tiếng máy điều hòa. Có vẻ không ít người ngủ gật đâu.
"Tao buồn ngủ" – Anh trả lời, miệng lại nhai thêm miếng socola nữa.
"Anh đã làm gì vào tối qua?"
"Tới quán rượu"
"Anh biết là mình còn có lớp học buổi sáng"
"Đó là chuyện của tao"
"Ờ, vậy thì em còn nói gì được nữa" – Tôi trả lời.
Lần này anh ấy không đáp lại, vì giảng viên mới cho một bài kiểm tra. Bây giờ mọi người mới lấy lại tinh thần, mang giấy bút ra làm bài. Người bên cạnh tôi cùng cau mày bấm máy tính.
Thật đáng yêu….
Tôi lấy điện thoại của mình, chụp góc nghiêng. Hình như anh ấy cũng không biết tới hành động của tôi. Tôi mỉm cười nhìn tấm hình trên điện thoại, cuối cùng quyết định post IG, caption [Một kỹ sư đang học rất chăm chỉ, anh ấy không chú ý tới tôi].
Sau một phút số lượt thả tim và bình luận tăng lên rất nhiều. Hầu hết mọi người đều hỏi bức hình được chụp ở đâu, và người trong hình là ai.
Thấy người bên cạnh đang nhìn mình, tôi hỏi "Anh làm bài xong chưa?"
"Mày đang làm gì thế?"
"Không gì cả"
"Mày xạo" – Vì thế tôi phải đưa điện thoại của mình cho anh ấy xem.
"Hey, hấp dẫn quá mày" – P'Vee vỗ vai tôi khi nhìn thấy tấm hình.
"Tụi mày….tao đói" – là P'Yiwaa.
"Sao mày lại chụp bức hình này?" – Bị bạn bè trêu chọc nên anh ấy có chút không vui, đưa điện thoại trả lại tôi.
"Anh không thích sao? Vậy để em gỡ xuống" – Tôi mới cầm đến điện thoại, định gỡ post.
"Không được xóa. P' đã thả tim bức hình đó rồi" – P'Yiwaa nhắc nhở.
"Nhưng P'Bar không thích…"
"Bên ngoài nó làm bộ vậy thôi, chứ nó dễ ngại ngùng lắm đấy" – Chị ấy đưa tay xoa đầu P'Bar.
"Ngại ngùng cái gì?" – P'Bar cau mày, đẩy tay P'Yiwaa.
P'Vee cũng hùa theo "Tao thấy mày đang ngại ngùng đó nha"
"Mày biến. Tao không có ngại ngùng gì hết" – Chàng trai nhỏ nhắn lớn tiếng nói, khiến cho vài người trong lớp nhìn tới bên này.
"Bar của chúng ta đang mắc cỡ nè" – P'Yiwaa còn trêu chọc nữa, làm tôi cũng thấy ngại theo đây.
"Đã nói không có mắc cỡ. Tụi mày đang cười nhạo tao đấy hả?" – P'Bar cáu kỉnh, xách túi ra khỏi lớp.
Tôi đuổi theo anh ấy. Mấy người bạn đi chậm lại phía sau. Tôi chỉ còn cách đi nhanh hơn chút để kịp. Khi tôi định quay lại xem họ, P'Yiwaa dùng khẩu hình cho tôi hiểu "Nó đang xấu hổ thôi…" . Tôi mỉm cười, chạy theo sau chàng trai nhỏ nhắn. Mà anh ấy thì dường như không muốn chú ý tới tôi.
Nếu không may có ai đụng phải anh ấy…
"Anh như vậy là đang mắc cỡ sao?" – Tôi ghé bên vành tai thì thầm.
P'Bar thấp hơn tôi, khoảng chừng 10cm. Đối với con gái, thì P'Bar cũng khá cao rồi. Nhưng mà khi đứng với tôi, anh ấy đúng nhỏ nhỏ, xinh xinh.
Anh ấy dừng lại trước cửa cantin "Tao không mắc cỡ. Mà tao không thích thôi"
"Anh không thích em post lên mạng sao? Em có thể xóa đi" – Tôi đưa điện thoại cho anh ấy xem.
"Không, tao chỉ…."
"…."
"Tao không thích bị bạn bè trêu chọc" – Nói xong bèn cau mày chu môi tức giận. Thử nghỉ xem, một chàng trai nhỏ xinh, trắng trẻo ở trước mặt bạn làm hành động đó, bạn sẽ cảm thấy ra sao? Thật đáng yêu quá sức.
{SARAWUT}Tôi chuẩn bị tới khoa Y.
Tôi đang ngồi trên chiếc xe Toyota Fortuner giá cả triệu bath. Ghế bọc da mềm và điều hòa thì hơi lạnh. Nhưng tôi không muốn mở cửa xe vào một buổi sáng vừa mới mưa xong như thế này. Mặc dù bên trong xe hơi lạnh thật, nhưng đến trưa nhiệt độ sẽ tăng lên. Dù sao Thái Lan cũng là một đất nước nhiệt đới.
Gun tìm được chỗ đậu xe rồi dẫn tôi vào trong khoa. Cảnh vật trên đường đi làm tôi có chút bối rối. Bên khoa Kỹ thuật, ngoài trừ mấy tảng đá, cây cối ra thì chẳng còn gì. Nhưng bên khoa Y thì lại là một không gian đông người. Tôi đã từng tới bệnh viện, tuy nhiên trải nghiệm không được vui vẻ lắm. Nên sau đó, mỗi khi bị bệnh, tôi đều lựa chọn mua thuốc về nhà uống, và cố gắng rèn luyện sức khỏe, không khiến mình phải đi gặp bác sĩ nữa.
"Gun" – Tiếng gọi từ cantin nối giữa bệnh viện và giảng đường. Bác sĩ, và sinh viên khoa Y đều tới đây ăn. Màu xanh áo workshop của tôi mới thật là "nổi bật".
"Chuyện gì?" – Người đang đi cạnh tôi lên tiếng.
"Còn chuyện gì? Mày còn chưa ăn cơm hả? Rồi đây là ai?" – Đứa nhỏ hỏi, giọng nói hơi lớn, làm cho mọi người đều đang chú ý bên này.
��Hello bạn Gun, P'Bar, xin chào ạ" – Tôi gật đầu với nó, tôi biết nhóc này, Beam – bạn của Gun. Nó chỉ cúi đầu chào có lệ, chứ không chắp tay vái. Đúng là phong cách của tụi khoa Y. Nếu là sinh viên mới của khoa Kỹ thuật xem, đã sớm bị cho mấy trận rồi.
"Mày quen hả?" – Đứa nhỏ thắc mắc.
"Quen chứ. Đây là P'Bar – khoa Kỹ thuật năm 3. Là đối tượng theo đuổi của thằng Gun"
"Ồ…tin mới nha…" – Đứa nhỏ nhìn qua Gun, đôi mắt hấp háy.
" Chồng mày sắp có vợ mới rồi kìa. Tính sao đây?" – Thằng nhóc cao hơn xoay sang chọc ghẹo bạn mình. Mà khoan, chờ xíu…..
Chồng? Vợ? Lại còn vợ mới?
"Cha già mày. Nó không phải vợ tao" – Người bên cạnh tôi ngắt lời, cái này khiến tôi càng hoang mang.
"Thằng quần Beam. Tao không phải vợ nó, mày đừng có n��i linh tinh" – Đứa nhỏ bực mình, gõ đầu thằng Beam một cái. Mấy đứa khoa Y tụi nó cũng táo bạo ghê nhỉ.
"Có việc gì đâu. Tao đi cùng nó tới thôi" – Tự nhiên mọi chuyện trở nên ngớ ngẩn, xe cũng là xe thằng Gun, rồi nó cũng lái xe. Tôi chỉ định đi nhờ xe nó về ký túc xá của mình, cuối cùng không biết tại sao bị đưa tới đây.
"Đi cùng? Xe mày bị gì vậy?" – Đứa nhỏ hỏi.
"Thì…đâu có bị gì. Ngồi xe tao tới đó" – Ai đó trả lời tỉnh bơ.
"Gun, nếu mày đem xe mày theo, rồi để anh ấy chở tới thì anh ấy về bằng cách nào?"
"Thì…không cần phải về"
"Không được. Lát tao có hoạt động đón đàn em" – Tôi nhịn không được trả lời nó.
"Em nói rồi mà. P'Pound sẽ xử lý được. Anh còn cần quay lại làm gì?" – Thằng nhóc cao cao này lại làm bộ mặt sắp khóc tới nơi.
"Rồi mày định làm gì?"– Tôi hỏi nó.
"Thì ngồi quán café tới khi hết giờ"
" Mày ngồi quán café làm gì? Mày còn lớp học nữa" – Tôi phàn nàn với nó.
"Cũng được, em muốn anh học chung với em"
"Không được. Tao không thích"
Tôi không thích giải phẫu chút nào. Nhìn đáng sợ. Con người lại đi hành hạ mấy con vật nhỏ để tìm ra thành quả thí nghiệm. Phổi, mạch máu, tim, gan, nội tạng, đều muốn đem đi nghiên cứu?
"P'Bar…" – nó nịnh nọt.
"Không được"
"Nhưng em muốn anh đi chung với em"
"Mày phải hỏi sự tự nguyện của tao nữa. Tao không có thích mày giống như mày thích tao, nên tao có cần thiết phải chiều theo ý mày tới mức đó không" – Khi tôi nói vậy, thằng Gun sững sờ thấy rõ. Cuối cùng nó thở dài.
"Em xin lỗi, P'Bar. Vậy anh lấy chìa khóa xe em đi. Rồi tan học em về với thằng Beam cũng được" – Nói rồi đưa chìa khóa xe ô tô cho tôi – "Cần em đưa ra xe không? Em thật không nên dẫn anh theo chịu cực mà" – Thằng nhóc cao lớn nói vậy, rồi gục đầu xuống buồn bã…Nếu buổi sáng không có vấn đề này thì có lẽ mọi chuyện khá suôn sẻ rồi.
Cuối cùng, tôi tự thấy có chút cảm giác tội lỗi.
"Ê, không có cực. Tao tự đón bus về được"
"Lấy xe em chạy về đi ạ. Không thì không cần phải về" – Thằng nhóc nài nỉ, làm trái tim tôi mềm nhũn. Tôi lảng nhìn qua nơi khác, không tiện nhìn vào mắt nó.
"Nhưng mày không cần đưa tao đi đâu. Mày sắp muộn học rồi mà" – Tôi nhìn lịch học, nếu để nó đưa tới bãi đậu xe, nó quay lại là muộn học chắc luôn.
"V��y về cẩn thận nhé"
"…."
"…."
"Vậy…học xong thì gọi cho tao nhé"
.
.
.
Dừng xe ở bãi đậu của khoa Kỹ thuật, đổi lại bao nhiêu ánh mắt ghen tị. Tôi thầm nghĩ [Chỉ xe hơi thôi mà cần chú ý tới vậy hả?]
"Bar, em nó đưa xe của mình cho mày chỉ sau có một ngày thôi?" – tôi nghe thấy giọng éo éo của Lee.
"Hia, xe xịn đó mày. Xe của ai vậy, nói mau" – rồi tới thằng Tee
"Mày làm chuyện gì xấu xa với em ấy phải không?"
Vee thắc mắc "Cho mượn được không mày?"
"Thằng Bar là vợ, chỉ cần ngồi trong xe là được rồi" – lại thằng Lee nữa.
"Mày nói nhảm gì thế? Tao không phải vợ nó" – Tôi ngồi xuống băng ghế, lấy mấy món đồ ăn vặt được đàn em năm hai chuẩn bị sẵn.
"Không phải vợ mà em nó đưa xe cho mày? Cái xe cả triệu bath đó. Mày mau khai thật đi" – tới giờ tra hỏi của thằng Tee rồi. Cả đám nhìn chằm chằm tôi, cảm giác như nếu tôi không chịu nói là tụi nó còn lâu mới bỏ qua.
"Nó cho tao mượn xe thôi"
Thằng Lee lầm bầm làm tôi buồn cười "Em nó tin tưởng mày tới mức cho mượn xe luôn hả? Sao không có ai tin tưởng tao như thế?"
"Bạn của tao, mày đang ghen tị phải không?" – Yiwaa cười cười – "Mày cũng đang ghen tị với thằng Bar giống tao đi nha. Ghen tị nó được bác sĩ trẻ tán tỉnh"
"Còn lâu, ngoài bác sĩ Gun thì còn bác sĩ Beam nữa nha. Vận động viên bơi lội có dáng người hoàn hảo" – Có vẻ thằng Tee đang định mỉa mai tôi? Hay là do tôi nhạy cảm quá nhỉ.
"Hỏi thật nha, mày với Gun đang hẹn hò nhau à?" – Yiwaa mới nói thì ngay lập tức xung quanh im lặng.
"Nó theo đuổi tao mà. Tao chỉ mới gặp nó thôi"
"Đừng làm bộ ngây thơ với tao. Tao biết hết đó nha"
"Mày biết cái gì?"
"N'Gun là đàn em ở trường cấp ba cũ của mày và Vee" – Yiwaa làm bộ hiểu biết.
"Thì sao? Bọn tao từng học cùng trường thôi. Tao còn chưa hề gặp nó"
"Tao làm sao biết. Ai biết được bọn mày có từng quen biết nhau hay không?"
"Nó nhỏ hơn tao hai tuổi. Khi ấy tao còn bận thi đại học, làm sao có tinh thần nói chuyện yêu đương hả?"
"Nhưng đó là sự thật hiển nhiên rồi. Em nó cho mày mượn con xe hơi xịn luôn đó" – thằng Dare chốt lại.
"Thì nó cho tao mượn xe thôi"
"Nhưng tại sao em nó lại cho mày mượn kìa?"
"Mặc kệ mày, tự đi mà nghĩ" – Tôi hết muốn nói với tụi nó, gục đầu xuống bàn ngủ.
"Tao dám cá chỉ một tu��n là mày đổ em ấy" – nghe giọng của Lee ở phía trên.
"Tao đã nói không có nha" – Cái thằng này có phải bạn tôi không vậy.
"Tại sao mày dám cá Bar sẽ bị bác sĩ theo đuổi?" – thằng Pin nãy giờ im lặng cũng chịu phát biểu một câu.
"Tại vì không ai có thể cưỡng lại sự quyến rũ của N'Gun. Muốn nép vào lòng, muốn tựa vào bờ vai, muốn hôn nữa. Thật là hoàn hảo"
Điều này tôi không phủ nhận được luôn. Mặc dù tôi chưa từng nhìn thẳng mặt Gun, nhưng có vài lần chạm mắt ….
Cảm giác đánh mất bản thân luôn.
.
.
.
Buổi chiều thực nhàm chán. Pound và Dare nói chuyện về đám đàn em, tôi cũng chẳng muốn xen vào. Mới nãy trêu chọc tôi cả nửa tiếng, giờ cũng chẳng còn chút hứng thú nào nữa rồi.
Đám bạn đểu, không lúc nào bỏ qua việc trêu chọc tôi làm niềm vui.
"Bar ơi ~~" – Giọng thằng Lee cao vút vang tới.
"Tao đã nói mày đừng có nói chuyện kiểu vậy rồi. Kinh dị lắm"
"Tao mặc kệ, mày lên facebook xem đi" – nói rồi đưa luôn điện thoại của nó cho tôi xem.
"Nói nhỏ lại thì tụi mày chết ngay hả?" – thằng Pound chửi, làm mọi người quay lại nhìn.
"Bar ơi ~~, nhanh xem đi" – cái âm thanh kinh dị tới rồi đó. Yiwaa cũng lấy điện thoại lên đọc.
"Chuyện gì vậy?"
"Post về mày và bác sĩ" – Pan, một đứa con gái khác trong lớp tới đưa sách cho Yiwaa cũng tham gia góp vui.
[Dew Dely:
45 phút trước
Thưa các bạn. Sau khi tui theo dõi cuộc sống của em Gun được một thời gian, tui biết được ẻm đang theo đuổi một vị ở khoa Kỹ thuật. Em ấy dậy sớm mỗi ngày để canh chừng lúc đi học luôn đó. Lúc đầu tui tưởng là ẻm theo đuổi Hoa khôi của Khoa. Nhưng mà không phải, ẻm theo đuổi bạn của Hoa khôi.
Thông báo cuối cùng #có_chuyện_gì_hot_mau_tới_nói
3734 lượt thích – 823 Bình luận]
Bức hình nổi bật ở đầu bài viết. Là góc nghiêng của Gun và bóng lưng của tôi lúc tôi ghé khoa Y. Một hình khác là khi tôi ngồi trên xe của Gun. Chỉ có hai bức hình nhưng mà đã kéo tới nhiều lời bàn tán.
[Doctor'child: Là nam nhé]
[Ponjira: Ganh tị…được ngồi xe anh bác sĩ]
[tYr ty: Ai đây?]
[Ed sawaty: chàng trai nhỏ xinh đó là ai ta?]
[Onpapa: Sinh viên khoa kỹ thuật, người nào biết nói nghe đi]
[We dara: P'Bar, em nghe thấy lúc bác sĩ nói là sẽ theo đuổi]
[Dew Dely: trời ơi, tui đã bỏ lỡ mất chuyện gì?]
[P'laman: Bác sĩ đem bánh răng trả lại cho P'Bar, rồi xin theo đuổi]
[Cinderella: Hôm trước gặp hai người ở chợ, còn nghĩ nhìn nhầm rồi]
[Kitty Wan: Em bác sĩ cực kỳ không quan tâm tới truyền thông, tới tìm nhau tận khoa]
[Chubby Fat: đi chợ cùng nhau, mua đồ nữa. Ai đi cùng không?]
[Dew Dely: Mấy ngày trước tui không có ở đây. Chia sẻ cho tui với]
[Tira: Muốn mắng mà không nỡ ấy. Em bác sĩ ở cùng với người kia cười tươi lắm. Ai nhìn thấy cũng biết bọn là một đôi]
[Winta: khai giảng còn chưa được hai tháng, bác sĩ đã có vợ rồi]
[Primme: Tại sao bác sĩ lại thích con trai?]
Lướt qua vài bình luận, không có nhiều người giận dữ, đa phần đều ghen tị. Lúc này mới nhận ra, cuộc sống yên bình của tôi chắc không kéo dài được lâu nữa. Đám bạn này thì vẫn bình thản, còn tâm trí đi đọc sách.
"Tại sao người ta mắng lại không nhiều nhỉ?" – Vee dời mắt khỏi màn hình điện thoại hỏi tôi.
Pan đáp lời "Thì tại em bác sĩ đẹp trai mà. Là tao cũng không nỡ mắng"
"Gì cơ, chỉ vì đẹp trai thôi ấy hả?" – Thằng Pound ngạc nhiên.
"Em bác sĩ đẹp trai như thế, ấm áp như thế, tốt bụng lại học giỏi. Ai nỡ mắng em ấy? Hơn nữa mày muốn người ta mắng bạn mày hả?" – Yiwaa làm bộ mặt khinh bỉ.
Tôi bất lực dựa vào bàn "Ôi cuộc sống của tao sẽ không còn được yên bình bao lâu nữa"
Thằng Lee lại hét lên "Bar, mày mau tới xem bình luận mới nhất đi"
[Tossakan: Tôi chỉ theo đuổi anh ấy thôi, đừng mắng anh ấy nhé. Muốn mắng thì mắng tôi]
Bình luận mới đăng, chưa đầy một phút đã có trăm người like. Nhiều người chúc mừng, cũng có người ghen tị.
Cũng chỉ theo đuổi thôi mà, ghen tị hay còn chuyện gì nữa cho rắc rối vậy không biết?
"Đúng có tâm luôn mày" – Lee nói.
Tee nhiều chuyện "Người ta quan tâm thế cơ"
"Giống như thể hiện "Em không quan tâm người khác, em sẽ bảo vệ anh"
Tôi kéo tay Yiwaa lại, ngăn nó nói tiếp "Đủ rồi mày"
"Lúc đầu tao còn lo lắng cho bạn tao cơ. Mà giờ bạn tao đọc bình luận xong đỏ mặt nè mấy đứa��� – thằng Dare lại véo má tôi.
Tôi hất tay nó "Bỏ ra bạn êi"
"Thế này là giữ kỹ cho bác sĩ hả?" – Nó càng ghé sát vào chọc ghẹo, nên tôi đánh nó một cú. Đám bạn hay nói tôi vừa dễ xấu hổ lại còn bạo lực.
Trời nóng vậy ai mà không muốn bực bội cơ chứ?
[Chuông điện thoại ~]
Tiếng chuông iphone. Tôi ngán ngẩm với hội bạn. Đã nói đừng có để chuông điện thoại giống nhau, mỗi lần điện thoại tới còn không biết của đứa nào. Chúng nó nhất định không chịu. Có cuộc gọi tới ai nấy đều nháo nhào xem có phải của mình hay không.
Đổi chuông điện thoại mất công vậy hả chúng mày?
"Hello?" – Số điện thoại lạ nên đến khi nhấc máy rồi tôi cũng chưa biết là ai.
"Em biết là anh" – Điện thoại truyền tới giọng nói êm tai, là cái người mới bình luận.
"Gun hả?"
"Vâng"
"Mày gọi tới là tan học rồi hả?"
"Anh ra đón em được không? Mọi người ở khoa Kỹ thuật đều nhìn em, làm em không dám vào" – Nghe muốn đạp cho thằng này một cái, nó bị ngốc hay gì?
Tôi hỏi nó "Mắc cái chứng gì mày không dám vào?"
"Em lười xuống xe ấy"
"Cái thằng…." – Tôi câm nín với nó luôn.
"Mày, N'Gun gọi đến hả?" – Yiwaa thì thầm bên tai, nên tôi khẽ gật đầu với nó.
"Có chồng quên bạn bè luôn đó bạn" – cái miệng đáng ghét của thằng Lee.
"Chồng gọi là đi liền kìa" – thằng Tee cũng hùa theo nó.
"P'Pin, chở Yoo đi chung với nha" – Hai đứa Yoo, Pin bắt đầu diễn trò. Tôi trợn mắt với tụi nó, nhưng thằng Pin không chịu dừng
"N'Yoo, đợi P' một xíu nha" – Nó làm bộ dịu dàng xoa đầu thằng Yoo.
Thằng Yoo ẻo lả "Em yêu P' nhất"
Còn lâu nha, không bao giờ tôi làm vậy với thằng Gun.
"Bạn anh vui ghê" – Thằng nhóc cao cao nói trong điện thoại.
"Vui cái khỉ, toàn mấy đứa khùng điên" – Hai thằng kia còn dám liếc đểu tôi.
"Anh đón em nhé?" – Nó hỏi lại tôi.
"Ờ, ờ, tao đi đây" – nói rồi cúp điện thoại.
"À ~ Đi đón N'Gun hả?" – Thằng Yoo, mày nhiều chuyện y chang mấy đứa con gái.
"Gọi là đi liền luôn bạn ơi. Tao méc con Dew Dely" – tiếng thằng Lee vang lên phía sau lưng tôi.
"Mày đi theo nó luôn đi. Đừng có mà quay lại nữa" – rồi, thằng Dare nó hét đấy.
Thằng Vee đâu có kém "Ờ, tối này mày "xong" với thằng bác sĩ chắc luôn"
"Cha già mày"
Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ. Tôi bình thường không dễ tức giận vậy đâu.
Nhưng mà…nghe mấy đứa bạn nói chuyện tự nhiên thấy muốn nóng nóng mặt. Biết luôn rồi, mặt tôi đỏ bừng rồi.
{TOSSAKAN}Nhóm sinh viên năm nhất của khoa Kỹ thuật đang tập trung ở hội trường của khoa. Tiếng của P'Bar lớn tới mức làm tôi muốn ong ong hai bên tai, nhưng đám sinh viên vẫn ngồi im không nhúc nhích, hai tay ôm trên đầu.
P'Bar cũng không thường quát mắng đàn em, chỉ đi qua lại xung quanh và im lặng. Đàn anh trong nhóm giáo dục đã la hét tới khàn giọng. Mọi người nghĩ mấy sinh viên mới này dám trả lời lại hay sao? Khi thấy mấy người khác cười cười, tôi đã nghĩ như vậy.
"N'Gun" – tôi nhớ đàn anh này tên Lee, à không, P'Bar gọi là Tee. Đàn anh đưa chai nước có gas màu hồng cho tôi.
Tôi mỉm cười "Cảm ơn ạ"
Tôi ngồi đợi trong phòng nh���, nơi để nước uống và đồ dùng y tế. Đàn anh năm hai, P'Mo cũng có mặt. Sinh viên năm ba mặc áo workshop, đều có công việc riêng của mình, hoặc chỉ ngồi nhìn nhóm đàn anh giáo dục thôi. Tôi cũng không nói chuyện với ai trong số họ. Một số người tôi biết đều bận rộn.
"Nói thật nhé, tao sợ P'Bar sẽ xỉu mất. Người thì đông, ngột ngạt. Vất vả thật chứ" – P'Mo than thở.
"Hình như đàn anh giáo dục đi họp cổ động gắt lắm phải không ạ?"
"Ôi, gắt dữ lắm. Hồi học năm nhất muốn văng máu trong mắt luôn ấy chứ" – P'Lee trả lời thay.
"Nhiều người hơn bên khoa Y luôn đó P"
"Thì đó, người thì đông, chen chúc, ngột ngạt. Yiwaa với Pan không có ở đây. Bình thường hai đứa nó sẽ dặn vài nhóc năm hai chuẩn bị nước với đồ ăn nhẹ"
"Các chị đi đâu vậy ạ?"
"Đi tham gia Nam khôi vs Hoa khôi đó. Vee cũng tham gia" – P'Lee vừa ăn vặt vừa hỏi – "Bên khoa Y đã tuyển chọn xong xuôi chưa?"
"Chọn rồi ạ"
"Vậy ai là Nam khôi? Em hay Beam?"
"Em ạ. Thằng Beam nó không chịu"
Lúc đầu mọi người trong khoa cũng phân vân khi chọn tôi hay thằng Beam, bởi vì nghe nói tôi đang theo đuổi P'Bar, sợ rằng số phiếu bình chọn sẽ giảm đi. Nhưng thằng quỷ Beam nói không cần chú ý mấy chuyện linh tinh, cần gì phải tốn thời gian bắt nó makeup rồi tập thoại đủ thứ nữa.
Mặc dù tôi cũng không thích tham gia mấy cuộc thi này, nhưng không cách nào bỏ trốn được.
"Ơ, vậy hả? Nói thật nhé, nếu N'Beam chịu, thì em cũng được chọn chắc rồi. Đẹp trai tới như vậy. Anh ủng hộ em đó nha, N'Gun"
"Cảm ơn ạ"
.
.
.
Tôi nói chuyện với P'Lee khá lâu. Tới chừng nghỉ giải lao mới thấy P'Bar đi vào phòng nghỉ, ngồi im lặng dưới nền.
Tôi mỉm cười với mấy người, đi tới trước mặt anh ấy "Có mệt lắm không ạ?"
"Ừm" – Anh ấy mệt mỏi nhắm mắt. Tôi bèn đi tới chỗ mấy người năm hai xin chai nước. Một đàn chị thấy vậy mỉm cười mờ ám, khiến tôi ngượng ngùng.
"Anh uống một chút cho đỡ mệt"
"Tao không lười đâu, nhưng cảm ơn lòng tốt của mày" – Nếu tôi không cúp tiết học ngày hôm nay, thì không thể ngồi nói chuyện với anh ấy như vậy rồi.
"Môi anh tái nhợt rồi kìa"
"Son dưỡng môi ở chỗ Yiwaa rồi." – Sao tự nhiên tôi nói tới vấn đề này nhỉ, nhưng rồi cũng không nói gì, lục trong túi quần lấy thỏi son dưỡng của mình.
"Mày cũng đem theo nữa hả?"– Anh ấy hỏi tôi, cũng không cầm tới thỏi son.
"Ừm, em là người môi khô. Anh lấy dùng đi" – Tôi lén dúi thỏi son vào tay người ngồi cạnh.
Lạ ghê, người bên cạnh tôi, dáng người gầy nhỏ, nhưng môi thật đầy, thật mọng. Anh ấy thoa son xong liền trả lại. Tôi không vội cất vào túi, mà mở nắp tự thoa cho mình, còn liếm môi.
"Cái thằng này…"
"Đúng lúc môi của em cũng khô" – Tôi nhẹ nhàng nói, nhìn khuôn mặt tái nhợt bên cạnh, có gì đó lạ lạ, nhưng không nói nhiều.
Anh ấy đúng là đáng yêu muốn chết.
"Bar, mày ngưng quyến rũ thằng bác sĩ được rồi" – P'Pound lớn tiếng.
"Tao không có quyến rũ. Là nó quyến rũ tao"
"Em quyến rũ anh ấy đó ạ"
Tôi mới nói xong liền nghe tiếng kêu của vài người. Mà người bên cạnh tôi thì khuôn mặt đỏ bừng, t���c giận trừng mắt với bạn.
"Tao ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng mày đó thằng Tee"
"Đừng có đánh trống lảng bạn ơi" – P'Tee lượn tới lượn lui.
"Không có Yiwaa thì còn mày nữa đấy"
"Tao với Yiwaa đứng chung một thuyền nhé. Mục đích của bọn tao là chiếm được trái tim của N'Gun" – Logic hơi mắc cười, tôi thấy khó hiểu, vì tôi theo đuổi P'Bar mà, thì liên quan gì hai người nhỉ.
"Mục tiêu của mày là Tossakan luôn hả? Mày không thấy đàn em nhìn mày kỳ cục lắm hay sao?" – P'Bar đảo mắt nhìn xung quanh. Hành động này giống như giả bộ, để cho người khác không chú ý tới bản thân nữa.
.
.
.
Tầm ba rưỡi lớp cổ động mới kết thúc. P'Pan và P'Dare thở hồng hộc, ngồi luôn trên sàn nhà, chẳng quan tâm đám sinh viên năm nhất nhìn thấy. P'Bar tới ngồi cạnh tôi.
"P'Bar, để em đưa anh về" – Nhìn tới nhóm đàn anh đều một bộ dáng mệt mỏi thu dọn đồ đạc.
"Không cần đâu. Giờ tao đi tiếp với thằng Pound"
"Anh đi nổi không?"
"Mày khinh thường tao hả?" – Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, hơi choáng váng.
"Không có. Nhưng anh gào thét nãy giờ cũng mệt sẵn rồi, em còn sợ anh ngất xỉu"
"Tao là con trai. Tao không có yếu đuối tới mức đó" – Chàng trai nhỏ nhắn cố gắng tranh luận.
"Không muốn cho đi gì hết. Nhưng cũng không cản được phải không?"
"…."
"…."
"Mày đi cùng tao luôn không?" – Anh ấy nhíu mày hỏi tôi.
Tôi không quá thích mấy nơi đó. Cảm giác khá hỗn loạn. Nếu rủ tụi thằng Beam được không nhỉ?
"Đi ạ…" – Lại thấy anh ấy nhíu mày
"Nhưng ngày mai mày có gi�� học sáng sớm mà, không phải sao?" – Tôi không nghĩ là anh ấy lại nhớ rõ việc này. Như vậy là cũng có chút hứng thú với mình phải không ta?
"Sớm hơn anh có một tiếng thôi"
"Ngày mai tao học buổi chiều. Không cần phải đi đâu. Tụi tao về khuya" – Anh ấy nói thẳng.
"Em đi được"
"…"
"Thật đó"
"…"
"Em muốn đi với anh"
"…"
"Cho em đi cùng nhé?"
"Ờ, ờ. Đi thì đi"
.
.
.
Ánh đèn quán bar nhấp nháy, tiếng nhạc ồn ào, ngoài phía sàn nhảy cũng tụ tập kha khá người. Người đi chơi một mình, người tụ tập với bạn.
"Sao nào, bác sĩ có từng nơi mấy chỗ như vậy chưa?" P'Pound rót rượu cho tôi.
"Có từng đến rồi P'. Nhưng không thường xuyên" – Tôi cẩn thận nhấp ngụm rượu, để rượu trôi chậm rãi qua cổ họng.
"Mày đủ tuổi rồi hả?" – Chàng trai bên cạnh tôi cất lời.
"Em với Beam bằng tuổi nhau" – Tôi có chút lo lắng khi trả lời anh ấy.
Đã ngồi chơi được chừng cả tiếng đồng hồ. Cũng gặp nhiều bạn bè của P'Bar trong quán, mời rượu liên tục. Tôi lại không tiện ngăn cản anh ấy, vì thấy mình không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể đôi lúc nhắc nhở anh ấy một chút. Tôi còn muốn uống thay cho anh ấy nữa.
Bỗng nhiên có người lại gần tôi "Cho xin LINE có được không?"
Một cô gái xinh xắn bước tới, ngồi lên đùi tôi"Xin lỗi….Bạn muốn xin LINE. Có thể cho được không?" – Cô ấy đưa điện thoại ra.
Này….nếu nói bản thân có bạn gái rồi cũng cảm giác hơi có lỗi. Tôi đang chưa biết làm sao.
"Hay tới bàn ngồi chung cũng được đó" – Cô ấy lại hỏi.
Gi���ng nói nhỏ nhẹ cắt ngang "Nó có người yêu rồi. Đi được rồi, nếu không muốn thấy vợ chồng người ta cãi nhau"
Beam đi tới cùng Na. Vì vậy cô gái mới chịu bỏ cuộc rời đi.
"Mày đó, cứ ngáo ngáo để người ta ngồi" – Beam cằn nhằn, để Na ngồi bên cạnh tôi, rồi nó mới chen bên ngoài. Tôi ngồi sát vào trong, mà P'Bar nâng ly rượu, liếc qua tôi nhưng lại không nói gì.
"Xin chào mấy anh chị ạ. Em là Beam, bạn của Gun. Đây là Na ạ"
"Xin chào ạ"
Tôi hơi nhích người qua bên. Nhưng nếu chỉ có một, hai người thì được, đằng này đã đầy nhóc người, chẳng thể di chuyển gì được.
"Để tao đứng dậy cho" – P'Bar mở lời.
"Không cần đâu anh. Để em ngồi lên đùi thằng Gun cho" – Na ngăn anh ấy. Lúc nó nói chuyện, cũng nhanh chóng để ý thái độ mọi người cùng bàn. Tất cả đều trợn tròn mắt, tính cả P'Yiwaa.
"Ê, không được, mày ngồi lên đùi tao đi. Thằng Gun nó có vợ mới rồi. Mày là vợ cũ" – Thằng Beam kịp ngăn lại kịp thời.
"Đây nè, tao muốn con Lee tới nhìn thấy thật mà. Chắc nó sẽ hộc máu mà chết" – P'Yiwaa kể chuyện.
"Tại sao vậy?"
"Lúc đầu tao gọi nó, nó từ chối vì không nghĩ Gun sẽ rủ Beam tới cùng"
[PHỤT]
Tôi không nghĩ là thằng Beam sẽ làm vậy đâu, nhưng góc này có mình nó, rồi rượu còn đang nhỏ giọt từ miệng nó nữa.
"Xin lỗi ạ" – Beam đặt ly rượu trước mặt, tiện tay vuốt vuốt ngực.
"Không sao, đôi khi tao cũng mắc ói vậy" – P'Vee phất tay hào hứng.
Na thắc mắc "Anh ấy đáng yêu không ạ?" – Mọi người xung quanh cười vui vẻ, chỉ có người bên cạnh tôi lại không có chút phản ứng nào.
"Muốn cho thấy mặt ghê. Nếu nó biết người con trai mà nó nghĩ là chồng tương lai của nó, lại có con trai ngồi trên đùi, thì nó sẽ như thế nào?" – P'Yiwaa đùa giỡn.
"Bình thường em cũng hay ngồi trên đùi tụi nó khi không có chỗ sẵn rồi" – Tôi không chú ý tới câu trả lời của Na, còn bận quan tâm tới người ngồi bên cạnh mình. Anh ấy lắc lư theo điệu nhạc đang mở.
"Cảm giác sao?" – Tôi nghiêng qua nói nhỏ với anh ấy, bởi vì tiếng nhạc khá lớn. Không hiểu sao tâm trạng của người này lại bỗng nhiên thay đổi.
"Mày vẫn lấn tao" – Người bên cạnh bật dậy, mọi người trong bàn đều nhìn chăm chú. Giọng nói khàn khàn giống như anh ấy say rồi. Dưới ánh đèn thật khó để nhìn ra khuôn mặt ửng đỏ của anh ấy vì say rượu.
"Rồi anh định đi đâu?" – Tôi vội nắm lấy tay giữ lại.
"Tao qua kia ngồi"
Tôi không phải là không muốn để ý tới tâm trạng của anh ấy, nhưng quan trọng là tôi không muốn anh ấy ngồi chỗ khác.
"Đây nè, ngồi lên đùi em" – Tôi kéo anh ấy ngồi xuống.
"…"
"…"
Sức nặng ở chân khiến tôi vui vẻ. Mặc kệ bạn bè anh ấy trêu chọc vì yêu cầu của tôi, nhưng mà hiện tại người ấy ở gần cạnh tôi là được.
Hội bạn bè ngồi cùng bàn nhìn thấy mà trợn tròn mắt. Anh ấy cũng như chẳng chú ý tới, lơ đễnh xoay người muốn uống rượu. Mọi người cũng không chú ý tới nữa, lại ồn ào nói chuyện với nhau về phim ảnh. Tôi với Beam cũng trao đổi vài thứ về tin tức sinh viên mới.
Ngạc nhiên hơn nữa, đối với sinh viên khoa Y bọn tôi, sinh viên khoa Kỹ thuật rất ��u tú.
"P'Bar…." – Vì sợ anh ấy có thể bị ngã, nên tôi vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ trước mặt.
Đã một giờ sáng. Mọi người học buổi chiều, nên bây giờ cũng không tính là muộn, nhưng tôi với Beam có giờ học buổi sáng, nên có ý muốn về.
Người trong lòng tôi ngủ gà gật nhưng vẫn không chịu "Không, tao chơi nữa"
P'Vee đối diện nói "Bar, mày qua bên này đi"
"Không sao, tao chỉ buồn ngủ thôi" – Người ấy nói, đem đầu tựa bên vai tôi, khuôn mặt vì rượu say mà đỏ bừng.
"Ừm…Em nghĩ chúng ta cũng về thôi" – Thấy mọi người đều muốn gục xuống bàn cả rồi, ngoại trừ P'Yiwaa không uống rượu.
"Từ từ, để gọi Lee tới đón mấy đứa say này đi. Em có thể đỡ Bar không?"
"Dạ được" – Tôi tưởng anh ấy đã say, nhưng mà chàng trai nhỏ bé v���n có thể loạng choạng đi ra cửa.
"Anh ổn không?"
"Tao đi được" – Mới đi được vài bước liền ngã nhào tới, ôm lấy tôi.
Tôi nhỏ giọng "Đi thôi, P'Bar" , không nghe rõ anh ấy lầm bầm cái gì trong miệng.
.
.
.
Đưa P'Bar về ký túc xá Kỹ thuật nhưng lại không biết ở phòng nào.
Anh ấy ngủ suốt từ lúc được đỡ lên xe. Tôi đành đưa về ký túc xá của mình. Nhẹ nhàng đỡ được thân hình nhỏ bé lên giường, liền đánh tiếng thở dài. Người này còn chưa ngủ say, khẽ kêu
"Thật nóng…." – vậy nên tôi đành giúp thay đồ.
Đừng ngạc nhiên, tôi chỉ muốn giúp lau người và thay đồ cho thoải mái thôi. Tôi đã nhìn theo anh ấy ở hồ bơi nhiều năm, đã sớm nhìn thấy nhiều lần. Tuy nhiên không biết là có khi nào bản thân nổi ý xấu hay không nữa.
Tôi cũng là đàn ông mà, nhìn thấy người mình thích đang cởi trần, nên phản ứng như thế nào mới là đúng?
Lau người cho anh ấy xong, tôi đi tắm rửa rồi quay lại giúp thay đồ. Nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là nên mặc thêm áo choàng tắm cho anh ấy.
"Ừm…." Người ấy nhẹ giọng kêu, co người lại vì hơi lạnh. Nhìn cái đồ say rượu này chỉ biết cười trừ, rồi điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh tăng thêm đến mức phù hợp.
Tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Nếu ngày mai tỉnh lại, đừng kinh ngạc quá nhé.
{Sarawut}
Giống một cảnh nào đó trong một bộ phim, tôi tỉnh dậy sau một tai nạn, ở một căn phòng xa lạ. Điều nhìn thấy đầu tiên là trần nhà màu trắng sạch sẽ, điều hòa mát mẻ, và mọi thứ thật yên tĩnh. Tôi nhìn một vòng để xem có bắt gặp ai hay không.
Vắng lặng…
Không có ai? Hôm qua tôi khá say, và có thể về tới đây an toàn. Nhưng đây không phải phòng tôi, lại càng không phải của bất kỳ đứa bạn nào trong nhóm. Lại càng không thể là phòng của Pan hay Yiwaa. Tôi ngồi dậy, xoa hai bên thái dương một chút cho thoải mái.
Hia….
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi cố gắng nhớ lại mọi việc tối ngày hôm trước. Một vài hình ảnh chợt xuất hiện…
"Ừm…Em nghĩ chúng ta nên về thôi" – Giọng bác sĩ vang lên trong đầu tôi.
"Từ từ, để gọi Lee tới đón mấy đứa say này đi. Em có thể đỡ Bar không?" – tiếng Yiwaa nói chuyện đến từ nơi xa nào đó.
"Dạ được" – Lại là tiếng thằng bác sĩ.
"Xoay vòng….Pipi Nong" – đây chắc không phải giọng tôi đây.
"Đi thôi, P'Bar" – cảm giác ai đó thì thầm vào tai tôi.
Tôi lắc đầu cho tỉnh táo lại. Tự hỏi, ai đã đưa mình tới đây, nếu là Gun…
"Tao nghĩ chỉ một tuần là mày "đổ" em nó"
"Không chừng ngày mai đó"
"Tối nay mày "xong" với thằng bác sĩ chắc luôn"
Má nó, như sấm sét giữa trời quang.
Tôi vội vàng mở chăn, kiểm tra tình hình bản thân. Quần áo còn đầy đủ. Áo đã được thay mới. Ơ mà….khoan đã…..thay áo…..
Vậy tức là...Gun đã thay áo cho tôi??
Đã xảy ra chuyện gì rồi?? Tôi cử động tay chân, lại sờ mông mình một cái. Vẫn ổn. Khi chắc chắn không có việc gì tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
VẪN! CÒN! ZIN!
Tôi nhìn tới tủ đầu giường, có một tờ giấy note màu vàng được dán lên. Tôi đọc lời nhắn trên đó.
[Hôm nay em có tiết học sáng. Hâm nóng sữa trong tủ lạnh uống giải rượu nhé.
Thật buồn vì không được nhìn thấy anh lúc tỉnh dậy.
Nhưng lúc ngủ anh khá là dễ thương.
P.s: Chìa khóa xe ở phía sau tủ lạnh. Em đi cùng với Beam rồi. Anh dùng xe em nhé
Tossakan]
Dịu dàng gớm. Tôi mỉm cười khi đọc lại tờ note lần nữa. Hơi vui vẻ khi nghĩ tới người viết những dòng này.
Ánh mắt quan tâm…
Những điều lo lắng cho tôi…
"Nó có người yêu rồi" – Câu nói vang vang trong đầu tôi.
Thằng nhóc có người yêu.
Đã có người yêu rồi?
Ai nhỉ?
Có phải là người đã ngồi lên đùi nó hay không?
Đứa nhỏ kia cũng dễ thương, có vẻ như cũng là người tốt.
.
Tôi lắc đầu xua đi mấy suy nghĩ vớ vẩn, loạng choạng bước vào phòng tắm. Mặc áo choàng tắm ra ngoài sau khi đã tắm rửa sảng khoái, tôi tự nhiên mở tủ quần áo tìm đồ mặc, như thể đó là tủ cá nhân của mình.
Có chút bất tiện với tôi. Quần áo của bác sĩ không xấu, nhưng lại khá rộng. Tôi đành mặc áo sơ mi. Nó cũng để chung quần lót mới cho tôi. Liếc nhìn đồng hồ, nếu quay lại ký túc xá của mình sẽ bị trễ học, nên tôi chấp nhận mặc luôn. Mở tủ lạnh thấy hai hộp sữa được để sẵn, nhưng tôi lấy đi một hộp. Giờ này có khi thằng bác sĩ đang học. Tôi rời đi, không quên khóa cửa cho nó.
Còn xe ô tô hả?
Để dành xe cho vợ mày ngồi đi.
.
.
.
Tôi kịp chạy vội vào lớp trước khi giảng viên tới, vượt qua giảng viên với tốc độ đáng ngạc nhiên, gia nhập chung hội với đám bạn đã tới trước.
"Muộn vậy mày? Đêm qua thức muộn hả?" – Yiwaa làm bộ quan tâm quay sang hỏi.
"Điên à. Tao ngủ không biết gì hết" – Tôi thở hổn hển, sau đó khẽ giọng nói, vì nghe thấy tiếng giảng viên bắt đầu bài học.
"Các bạn mở tài liệu trang 46, chúng ta bắt đầu bài học…." – Giảng viên không mất nhiều thời gian để chào hỏi sinh viên. Đến lớp, và bắt đầu buổi học luôn. Tôi thấy đó là cách vô cùng đơn giản khi giảng dạy.
Tiết học diễn ra chừng ba tiếng, đến khoảng 4h chiều. Tôi thấy mình nên cố gắng ghi nhận kiến thức thật nhiều, nhưng mà tôi bị cạn năng lượng rồi.
Tôi ngủ gật…
"Thằng Bar, nó ngủ từ slide từ 50, cho đến khi thầy nói tan lớp" – Chúng nó bắt đầu dùng ánh mắt trêu chọc nhìn tôi.
"Tại sao nó lại ngủ ta? Bình thường nó đâu có ngủ mà" – Dare hỏi.
" Hôm qua nó say lắm. Say hơn tụi mày nữa" Yiwaa trả lời.
"Ừm…tao nhớ là bác sĩ đưa mày về. Sao rồi? Hả?" – Pound ghé vào, nắm lấy vai tôi.
"Cái gì mà sao rồi?" – Tôi lườm nó.
"Thì….sao rồi ấy?" – Tôi thấy câu này không giống câu hỏi đâu.
"Từ niềm tin của tao nè. Qua mày ngủ lại phòng của em bác sĩ. Sau đó sẽ có chuyện này chuyện kia" – Yiwaa cười cười, xếp hai ngón trỏ sát lại nhau, nháy mắt với tôi.
"Thiểu năng quá Yiwaa. Hôm qua tới nơi tao ngủ luôn." – Tôi làm bộ không có chuyện gì mà ngồi xuống bàn.
"Thế nên mày mới dậy muộn chứ gì? Rồi nghĩ sao mà mặc đồ sinh viên vậy?" – thằng Dare chỉ vào bộ đồ của tôi.
"Ờ, mặc áo sơ mi tay dài, đeo thắt lưng nữa" – Tôi phải cài nút áo để giữ cho khỏi rộng. Và quần cũng rộng tới mức phải đeo cả thắt lưng mới được. Chứ sao, để cho khỏi tuột đó.
"Tao là đàn anh giáo dục kỷ luật mà" – tôi bỏ viên kẹo vừa mở vào miệng.
"Nhưng mà cho dù đàn anh hay không, thì mày cũng không thích ủi đồ mà. Mày nói mày dậy trễ, mà sao áo mày phẳng quá vậy?" – Vee chưa bỏ qua cho tôi.
"Thằng Gun ủi sẵn đó"
"Rồi sao áo nó lại to to nhỉ?"
" Ôi tụi mày, đồ của thằng Gun, hài lòng chưa?" – Tôi bực mình, thừa nhận với tụi nó.
[Chuông điện thoại]
Cuộc gọi tới làm tôi dời chú ý từ nhóm bạn và đĩa cơm chiên của mình sang điện thoại. Tôi nhìn dãy số hiển thị một lúc rồi mới nghe máy.
"Ờ"
"Sao nói chuyện khó nghe vậy ạ?" – Giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây. Tôi thở dài. Không biết nên làm gì với tình yêu to lớn của nó nữa.
"Bởi vì người gọi tới là mày đó" – Tôi nói với nó, ăn thêm cơm.
"Nhẫn tâm. Anh đang làm gì vậy?" – Nó nhẹ nhàng trách móc tôi vậy, rồi lại hỏi tiếp.
"Ăn cơm"
"Em cũng đói" – Nó than thở
"Kiếm cái gì đó ăn đi"
Nó nói nhỏ xíu "Em muốn ăn cùng anh"
"Thiểu năng" – tôi vừa nhai đồ ăn vừa chửi nó. Đừng quan tâm về hiệu ứng âm thanh, hình ảnh gì hết. Thằng nhỏ không nhìn thấy tôi.
"Kẻo mắc nghẹn nhé"
"Mặc kệ tao"
Nó vẫn lo lắng "Anh không sao chứ?"
"Bị đẹp trai và thấy mày phiền phức đó"
"Thật hả? Hôm qua bỏ công tới cổ vũ lúc giáo dục đàn em. Tới tối lại dẫn đi uống rượu. Vác về nữa, còn cho dùng phòng. Nói vậy em tủi thân đó" – Thằng nhỏ thì thầm trong điện thoại.
Định nói gì ��ó thì có tiếng gọi phía đầu dây, giọng nói dịu dàng trong trẻo, mà tôi biết "Gun, đi thôi"
"Chờ xíu, tao đang nói chuyện điện thoại" – Tôi nghe tiếng thằng bác sĩ gắt lên với bạn nó.
"Sợ anh ấy giận à?" – vẫn giọng nói ấy.
"Anh ấy vẫn đang nói chuyện với tao mà" – Gun trả lời bạn nó. Vào lúc ấy, tôi không hề thấy nó phiền phức chút nào. Có lẽ vì tôi một mình lâu rồi, nên cũng cần một ai đó…làm bạn.
"Nếu anh ấy không thích thì mày đừng có phiền nữa nha" – Đó không phải sự thật đâu. Tôi hy vọng thằng bác sĩ vẫn đứng về phe tôi.
Thằng bác sĩ quay lại cuộc gọi với tôi "P'Bar em phải cúp máy rồi đó"
"…." – Tôi rất muốn hỏi nó đi đâu.
"…."
"Ờ…." – Cuối cùng tôi lại không hỏi.
.
.
.
Tôi không muốn mình cư x�� giống con gái. Đàn ông đối xử tốt với mình một vài ngày, và sau đó bạn lại mòn mỏi đuổi theo anh ta. Không thể chỉ cảm động vì một nụ cười được. Và điều quan trọng, kể cả khi là nó – Ravana – tôi cũng sẽ không dễ dàng mà đổ nó được.
.
.
.
"Bar. Bạn mày đâu hết rồi? Sao lại ngồi một mình?" – Lee và Tee ở đâu tới, ngồi xuống ghế đá trước mặt tôi.
"Về hết rồi. 5h chiều rồi mà" – Tôi đưa màn hình điện thoại lên.
"Rồi hôm nay em bác sĩ không tới hả?" – Câu hỏi này là để tôi trả lời chắc.
Tôi không trả lời nó, mà hỏi ngược lại "Tới làm gì?"
"Ơ, bọn tao tới đây là vì tụi tao mong đền đáp đó"
"Đền đáp cái gì?"
"Thì mong được gặp em Gun đẹp trai đó" – Thằng Lee chỉa chỉa ngón tay vào đầu tôi. Cái thằng này, đ���u tao để mày làm vậy đó hả.
.
.
Bọn tôi ngồi khá lâu. Tôi vẫn làm bài tập, còn chúng nó thì ăn tối và buôn chuyện với nhau. Tụi nó bấm điện thoại lách tách. Tôi nhắc ăn cho xong thì hai đứa nó còn bận nhiều chuyện trên mạng xã hội.
Nhiều chuyện quái gì đây?
"Đây nè, tao nói rồi mà. Hôm nay em bác sĩ không theo sát mày là vì em ấy bận việc" – Lee đưa điện thoại cho tôi xem.
[TOSSAKAN
48 phút trước
Chán việc họp cổ động. Cho ngồi trông chủ nhân bánh răng còn dễ hơn
885 lượt thích – 127 bình luận]
[Kongkla: Mày đừng làm đàn em của tao, Gun. Đi khoa khác thì được, khoa mình thì không muốn vào]
[Dari rome: Đừng thể hiện ra quá, N'Gun. Anh ghen tị đó]
[NaNaNa: Cho cái chân tao nè bạn ơi]
[Bbeam Ptv: Anh ấy đem cái gì cho mày ăn mà mày lại bị nặng tới vậy, thằng xấu xa]
[Ureka:Ganh tị, cũng muốn có bánh răng]
[polly: Dù không có bánh răng để trông, nhưng anh cũng có từ "chúng ta" để cùng nhau xây dựng đó]
[iOL: Tôi cũng muốn tán tỉnh]
[Bác sĩ của tao: Sẽ cổ vũ đôi này mọi kiếp #TOSSARA]
[Pan thích nói chuyện:P'Bar hơi bị xịn luôn đó]
[Yiwaa: thằng @Bar Sarawut đâu]
[Pin pinna: Rồi bạn tôi có định làm đội y tế của bên khoa Y không?]
[Bbeam Ptv: anh có tới kịp trước khi em xử nó không P @Bar Sarawut]
[Rammie Ram: @Bar Sarawut là ai vậy? Còn vợ @NaNaNa?]
[NaNaNa: Tao không phải vợ nó, thằng quần]
[TOSSAKAN: Đừng bận tâm quá @Rammie Ram. Nó quan tâm tới mày nhiều hơn đó]
[Teetie: Có thể hỏi bác sĩ chuyện gì không?]
[Nếu bạn không yêu tôi, tại sao không nói với tôi: Sẽ luôn ủng hộ #TOSSARA]
[mNety: Tên cũng hợp nhau nữa là. Còn gì tuyệt vời hơn #TOSSARA]
.
.
.
Tôi trả điện thoại lại cho thằng Lee sau khi đọc vài bình luận. Từ lúc bắt đầu, tôi có hơi cảm giác không chấp nhận được chuyện này, về những điều mọi người nói, hay bàn tán. Nhưng bây giờ mọi thứ đều khá hơn một chút. Tôi không còn quá nhạy cảm, khi biết được mọi người đang nhắc tới mình.
Không chỉ đơn giản là những bình luận trên mạng.
Thằng Tee hỏi tôi "Mày không định bình luận trả lời em nó chút nào sao?"
"Bình luận gì chứ? Liên quan gì tới tao?" – Tôi hơi thấy bực. Tôi không muốn hỏi, thật đấy. Khi đọc những điều này, tôi biết ý nghĩa của nó là gì...Thằng bác sĩ đang tán tỉnh tôi còn gì.
"Sao mà không liên quan được?" – Lee cằn nhằn.
Tôi vô tình nói "Nó còn chưa trả lại bánh răng cho tao mà"
"Bar….Mày biết ý nghĩa của bánh răng. Nếu mày và em bác sĩ không có gì với nhau, tại sao mày còn chưa đòi lại" – Ôi, thằng Tee nói đúng tim tôi luôn.
"Nó không trả lại tao chứ"
"Tao nghĩ….mày không thoát khỏi N'Gun được đâu. Đừng làm giá nữa. Mày đừng để em ấy trở thành con chim bay lên trời, còn mày trở thành con chó chỉ biết ngước lên nhìn thôi đó" – Thằng Lee dài dòng, rồi chộp lấy điện thoại của tôi.
"Mày lấy điện thoại tao làm gì?"
"Đây….Nào để tao giúp cho. Scan ngón tay trước đã" – Thằng Tee giữ lấy tôi, còn thằng Lee kéo tay mở khóa điện thoại.
[Bar Sarawut
Vừa xong
Lấy bánh răng rồi thì đưa trái tim đây nhé
18 lượt thích – 2 bình luận]
"Thằng Lee, mày xóa" – Tôi muốn cướp lại điện thoại của mình ngay lập tức, mà rồi nếu có lấy ��ược điện thoại, cũng không kịp nữa, thằng Lee đã post lên facebook. Nó đứng lên ghế đá, giơ cao điện thoại để tránh tôi lấy được.
"Xóa cái gì, người ta like và bình luận quá trời luôn mày" – Nó quăng điện thoại cho thằng Tee đọc. Ôi, điện thoại …..
"Thằng Tee, trả điện thoại cho tao…."
"Không được, trả lại để cho mày xóa chắc luôn" Thằng này đưa điện thoại lên cao, tôi không với đến được. Mặc dù nó là gay, nhưng nó to cao như con bò.
"Tao phải xóa" – Tôi cố gắng chống lại hai đứa nó.
"Còn lâu bạn ơi"
"Nếu mày xóa, thì tao sẽ tung ảnh dìm hàng của mày lên facebook" – Lee dọa dẫm.
Mấy bức ảnh đó thật kinh dị, vô cùng kinh dị, thật luôn. Toàn những thứ không bao giờ muốn nhìn lại. Nên giờ tụi nó đem ra "đe dọa" tôi.
Tôi làm bộ dịu dàng "Thằng Lee…."
"Tao phải xóa nó" – Tôi muốn cướp lấy điện thoại, nhanh chóng mở khóa, vào facebook.
"Mày không được xóa đâu nhé" – Ừm thì, tôi có hơi sợ hãi với lời đe dọa của hai đứa bạn, chẳng còn cách nào khác đành ỉu xìu nằm gục xuống bàn.
"Đây, trả lại cho mày. Sợ hãi tao thế để làm gì?" – Tee quăng lại điện thoại cho tôi, ngay lập tức tôi mở ra đọc ngay mấy bình luận.
"Đừng để tao biết mày âm thầm xóa nhé, Bar. Tao sẽ ghim ảnh của mày lên đầu facebook, nếu tao không nhìn thấy post này đó. Và khi đó tất cả sẽ thấy những bức hình của mày"
Thật đáng thương cho tôi….
[Yiwaa: Có một sự cám dỗ nặng]
[Nnorth: Bạn tao nó tí tởn tới mức này rồi sao]
[Trời mưa giăng giăng: ôi, anh ấy reply kìa mày ơi @Children's Doctor]
[Children's Doctor: Anh ấy đã bị cưa đổ rồi. Hí hí]
[Pound Pawee: Gọi bác sĩ tới xem @TOSSAKAN]
[Tonkla: Hình như tham gia đón đàn em, không được thấy đồ tốt rồi bác sĩ]
[pVnn: Bạn tao biết cám dỗ từ lúc nào vậy?]
[Nụ cười ngọt ngào: Dễ thương quá đi nè]
[Mèo khổng lồ thèm ăn: tôi cổ vũ #TOSSARA đây]
[Da Darin: Đừng ai nói gì với tôi. Tôi bị shock 5 ngày luôn mất]
.
.
.
Mới có vài phút mà bao nhiêu bình luận rồi. Thằng bạn tốt bụng còn set công khai luôn. Đúng rồi, và thế là cả thế giới này đều biết, đều có thể bình luận. Hai đứa gây chuyện Tee và Lee hí hửng ngồi uống nước, tôi quan sát tụi nó rồi lấy điện thoại đăng bình luận. Tôi sẽ lấy lại thanh danh của mình.
[Bar Sarawut: Bạn bè chọc, tao không tự post cái này, mấy đứa lớp Kỹ thuật làm]
[U unun: Phải không? Nếu vậy bạn có thể xóa bài đăng mà @Bar Sarawut]
[Bar Sarawut: sợ tụi nó "trả thù]
[Pandora: Không quan tâm nhé]
[oOO noy: dù sao cũng là sự thật rồi]
[Yiwaa: mày là cái đồ nhát gan]
[TeeTee: nó nói xạo đó, nó đang đỏ mặt đây nè]
Tôi đọc bình luận mới nhất, ngẩng phắt lên nhìn hai đứa trước mặt. Thằng Lee vẫy vẫy cái điện thoại của nó, nở nụ cười muốn đập cho mấy cái.
"Đó, hai đứa tụi mày cứ trêu tao hoài"
"Mày nhìn, mày nhìn" – Thằng Lee đập tay ầm ầm lên mặt bàn "BÌnh luận mới nhất kìa"
[TOSSAKAN: Em cho lâu rồi nhé ^^]
Chết chưa, thằng bác sĩ xuất hiện
[Bar Sarawut: Bạn bè tao ghẹo thôi @TOSSAKAN]
Tôi trả lời, còn tag cả tên nó vào bình luận của mình để không trôi đi mất.
[TOSSAKAN: Nhưng em không ghẹo. Em thật sự đã trao cho r���i, trái tim đó @Bar Sarawut]
"Hia" – Tôi chửi thầm khi đọc được bình luận của thằng nhóc.
"Wow, wow, wow"
"Ghê chưa, ghê chưa"
.
.
.
Hai đứa tụi bây làm tốt lắm, bạn của tao.
Thời tiết Thái Lan, 6 giờ tối, trời còn nóng ghê.
Nóng tới mức đỏ mặt luôn rồi nè.
{TOSSAKAN}
Từ bữa bình luận qua lại trên facebook, tôi chưa gặp lại anh ấy. Mỗi người đều bận rận công việc cá nhân. Tôi bị lôi kéo chuẩn bị cho cuộc thi "Hoa khôi – Nam khôi", anh ấy thì bận lớp cổ động cho sinh viên mới. Anh ấy còn bận luyện tập ở câu lạc bộ bơi lội. Đó là lí do tại sao cả tuần rồi, chúng tôi chưa hề gặp nhau.
Thật là chán khi không thể học cùng với nhau.
Nhưng cho dù là ở xa nhau, thì trái tim tôi vẫn hướng về anh ấy. Thường thì giờ học của tôi sớm hơn 1 tiếng, tôi sẽ mua đồ ăn sáng cùng nước uống mang tới để trên bàn rồi nhắn LINE thông báo trước khi đến trường.
Vài ngày đầu tiên, anh ấy sẽ nhắn tin mắng tôi làm chuyện thừa thãi. Tuy nhiên mọi chuyện sau đó đều ổn. Nếu giờ học muộn hơn, hoặc không có tiết học buổi sáng, anh ấy sẽ nhắn tôi đừng làm gì cả. Tôi cũng sẽ gửi sữa hoặc đồ ăn vặt nhờ Beam mang tới, nếu ngày đó anh ấy ở câu lạc bộ bơi lội. Và mỗi lần mang tới, tôi không chỉ chuẩn bị đồ cho P'Bar mà còn trả cả tiền nước này nọ cho bạn anh ấy.
Thật là một sự thu xếp hoàn hảo.
.
.
.
Hai ngày trước, tôi đã nhờ người bạn bên khoa Công nghệ Thực phẩm làm giúp mình một chiếc bánh đặc biệt. Vừa hay hôm qua anh ấy đăng lên facebook nói muốn ăn bánh. Tôi đã đặt nó vì hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng tôi.
Kỷ niệm một tuần tôi thông báo việc mình theo đuổi anh ấy trên facebook và IG.
Anh ấy có giờ học buổi sáng, và tôi thì đến chiều mới học.
.
.
.
Để hộp bánh cẩn thận bên ghế phụ, tôi mau chóng lái xe tới ký túc xá khoa Kỹ thuật. Cần tới sớm chút để anh ấy có thể ăn bánh trước khi tới giờ học.
Ừm…Khi không gặp nhau, người đó có nhớ tôi không nhỉ?
.
.
.
"Hey, bác sĩ" – Tôi quay lại, thấy P'Vee đang vẫy tay gọi mình. Hôm nay anh không ngồi ở ghế đá, mà ngồi ở phía có bóng cây mát mẻ.
"Ờ, mang đồ ăn cho bạn tao hàng ngày luôn hả? Hôm nay mang gì tới vậy"
Tôi đặt hộp bánh nhẹ nhàng lên bàn đá, thời tiết thật dễ chịu.
"Xin chào ạ" – Tôi ngồi cạnh P'Bar. Hôm nay chỉ có vài người ở đây, P'Vee, P'Dare, và P'Yiwaa.
"Nhớ ghê, lâu rồi kh��ng gặp" – Ngọt ngào vậy là P'Yiwaa, chứ không thể là người ấy của tôi được.
"Rồi đây là cái gì vậy?" – Người bên cạnh tò mò nhìn hộp bánh.
Lâu ngày không gặp nhau mà nói chuyện với nhau vậy luôn đó. Không có gì muốn nói với tôi chắc.
"Của anh đó" – Tôi mở hộp ra.
Bánh kem xốp mềm, những trái dâu tây màu đỏ xinh đẹp trang trí bên trên. Những chiếc lá màu xanh trên bánh cũng thật hoàn hảo, hoa kem bơ màu trắng lại càng nổi bật lên sắc đỏ của dâu tây, càng kích thích hiệu ứng thị giác. Thêm vài chiếc bánh macarons nhỏ xinh. Người bên cạnh nhìn chiếc bánh không chớp mắt, lơ đãng mỉm cười. Tôi biết, anh ấy thích nó.
"Hey, là thứ hôm qua mày muốn ăn" – P'Dare nhìn vào hộp bánh và nói.
P'Vee cũng nhịn không được cất lời khen "Nhìn đẹp ghê mày, không nỡ ăn luôn đó"
"Em đã mua nó ở đâu vậy? Nhìn có vẻ mắc tiền nha" P'Yiwaa lấy điện thoại chụp hình.
"Em có một người bạn học bên khoa Công nghệ Thực phẩm. Và em đã nhờ làm" – Tôi cười cười, đẩy chiếc bánh tới trước mặt người kia.
" Bánh ngon vậy? Có cần đặt trước không? Tao muốn ăn quá bạn ơi" – P'Vee phàn nàn.
" Dạ, em đặt trước một ngày"
P'Yiwaa trách móc "Đặt cho thằng Bar phải không?"
"Dạ"
"Mua cho tao làm gì vậy? Tao muốn ăn nó vào hôm qua rồi" – Người ấy hỏi tôi, đôi mắt vẫn không rời được khỏi những chiếc bánh macaron nhỏ xinh.
"Ơ, anh không nhớ hả? Hôm này là ngày kỷ niệm của tụi mình đó"
"Kỷ niệm cái gì?"
Tôi nở nụ cười ngọt ngào với anh ấy "Kỷ niệm tròn 1 tuần em theo đuổi anh đó���
Mọi người ngạc nhiên cực kỳ, há hốc miệng nhìn tôi. Trong khi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn vội quay đi, làm bộ tập trung vào chiếc bánh kem, thay vì nhìn tôi khiến cho bạn bè trêu chọc
"Chết mất ~~~Bar, tao nói luôn nhé. Nếu là tao, ba ngày là tao mềm lòng rồi" – P'Yiwaa nói.
P'Vee tủm tỉm cười, rồi cằn nhằn "Còn có người để tâm đến ngày kỷ niệm như vậy thật sao? Tao và người yêu mỗi lần kỷ niệm, ý tao là cãi nhau đó. Tao mãi không nhớ được"
"Hia, ghen tị với mày chết được. Nếu tao là mày, tao sẽ không chỉ ngồi ở đây đâu nhé. Tao sẽ cho thằng bác sĩ về phòng mình và mở chân ra ngay lập tức" – Tôi nhìn P'Dare, khuôn mặt trở nên hơi khó coi khi nghĩ đến hình ảnh. Hm~~~ Tôi không dám nghĩ nữa. P'Bar là con trai mà.
Tôi không thích tất cả đàn ông.
"Thằng quần Dare" – người con trai ngồi cạnh tôi nói, sau đó cầm miếng bánh macaron nhúng kem cho lên miệng.
"Thật là xấu xa hả? Nếu mày không muốn mất bác sĩ thì nên bảo Yihwa chỉ cho cách nắm giữ trái tim đàn ông, và tốt hơn là mày nên nhanh lên thay vì hành động như không có gì sai cả" – P'Dare nói sau đó tiếp tục xúc miếng bánh.
"Của tao nha, thằng quần" – P'Bar nói và ngăn anh ấy bằng chiếc thìa.
" Có vậy mà cũng bày đặt giữ kỹ. Mày giữ kỹ bánh hay giữ kỹ người vậy?" – P'Vee nhìn qua lại giữa tôi và người ấy, ánh mắt như làm biết đủ mọi chuyện.
"Tao không có giữ kỹ. Tao sợ ăn không no"
"Ờ ờ, mày ăn liền đi. Nó ngay trước mặt mày đó. Ăn nhanh kẻo có người tới ăn hết của mày" – P'Yiwaa giả bộ tức giận, nói tới P'Bar xong còn liếc tôi nữa.
Đang nói ăn tôi, hay là ăn bánh vậy?
Nếu là tôi, thì tôi sẵn sàng để cho người ấy ăn cả một thời gian dài luôn.
"Mọi người cùng ăn đi. Nếu ăn một mình thì lượng đường sẽ cao lắm." – Tôi quay sang nói với mọi người và câu cuối cùng dành cho người bên cạnh
"Em không bảo anh sẽ béo. Anh gầy lắm." Tôi nói và nhìn anh, "Em chỉ không muốn anh ăn nhiều quá. Nếu một ngày tiêu thụ hết chỗ này thì lượng đường trong máu sẽ rất cao và không tốt cho cơ thể." Tôi nghĩ và thực hiện các lý thuyết khoa học mà tôi đã thuộc lòng từ bé.
"Mày đi mà ăn. Ăn thôi mà cũng ý kiến? Tao còn nói được gì." – Đàn anh nói và đẩy chiếc bánh ra giữa, buông thìa xuống.
Tôi xúc miếng bánh đưa lại gần miệng anh ấy "Em mua cho anh mà. Nên giờ anh ăn nhé"
"….."
"P'Bar" – Tôi nài nỉ, đưa muỗng lại gần hơn, nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi và không phản ứng gì.
"…."
"Em sẽ không đi chừng nào anh chưa ăn"
.
.
.
[Ngậm lấy muỗng]
" Tao không có xấu hổ đâu nhé" – P'Bar hơi phùng miệng nhai. Hành động của người ta khiến tôi mỉm cười. Mặc dù tôi biết, anh ấy hơi không vui với mình.
"Tao không thích chút nào. Trả lại không gian hai người" – P'Yiwaa đứng dậy thu xếp sách vở.
"Mày không cần đi học nữa. Cứ ăn cho tiểu đường chết luôn" – P'Dare lôi kéo P'Vee tới lớp học.
"Tao sẽ nói với chế Phorn giùm cho. Nói là mày chuẩn bị đi dạy tụi nhỏ bơi nhé. Chứ thấy mày nhăn nhó, tao buồn lắm" – mọi người rời đi.
.
.
.
Ngồi cũng cả tiếng rồi, không khí có chút ngại ngùng, người bên cạnh tôi không nói chuyện, cũng không hỏi gì cả. Có chuyện gì xảy ra vậy? Anh ấy đang nghĩ chuyện gì?
Tới khi thấy người bên cạnh ăn gần được nửa chiếc bánh rồi, tôi mới nhỏ giọng hỏi "Sao không nói gì hết vậy ạ?"
"Tại sao phải nói chuyện? Muốn tao nói gì chứ?"
"Vậy ạ?"
"…"
"Đừng như thế mà. Mãi em mới tới gặp anh được. Hay là anh thấy em phiền phức…." – Tôi nhẹ nhàng hỏi. Nếu anh ấy không thoải mái, tôi sẽ không xuất hiện một thời gian. Nhưng nếu không bao giờ được gặp anh ấy nữa, thì tôi không làm được.
"Thì….không có phiền" – Anh ấy ngập ngừng đáp lại.
"Vậy sao lại im lặng ạ?"
"Thì tại…."
"…."
"Thì mày đang theo đuổi tao mà, không phải sao?"
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ấy "Dạ" – cố gắng để anh ấy có thể cảm nhận được bản thân tôi thật lòng bao nhiêu.
"Vậy….."
"Sao ạ?" Tôi nhướn mày nhìn anh ấy, khi câu nói ngừng dở dang.
"Tại sao mày phải mua nhiều đồ ăn vào buổi sáng như vậy, mày mua cho cả nhóm ăn luôn. Còn chiếc bánh này nữa, lớn như vậy?" – Anh ấy chọt chọt muỗng vào phần còn lại của chiếc bánh, như thể muốn nó biến mất.
"P'Bar" – Tôi ngăn lại hành động ấy lại "Nếu anh không muốn ăn thì hãy nói cho em biết"
Thật sự tôi có chút khó chịu trong lòng.
"Không phải tao không muốn ăn. Nhưng tao muốn ăn một mình."
Hừm
"Mày theo đuổi một mình tao, thì mày chỉ mua cho một mình tao thôi chứ. Bánh này cũng vậy, cần gì mày phải mua cho mọi người. Mua cho mình tao là được rồi"
Ấy khoan…..
Như vậy là anh ấy đang ghen….
"P'Bar…."
"Tao không biết��� – người ấy giận dỗi đứng lên định bỏ đi. Nhưng tôi đã kịp nắm tay trước.
"Anh đừng vậy mà. Nói chuyện chút đi" – tôi nhanh tay kéo anh ngồi lại bên cạnh mình.
"Tao không muốn nói… Chết tiệt…. Tại sao lại theo đuổi tao như theo đuổi con gái thế" – càng về sau càng nói nhỏ, nhưng mà tôi đã kịp nghe thấy rồi.
"Sao anh dễ thương quá vậy?" – Tôi lấy một miếng bánh đưa tới, lần này không tránh nữa, mà đã chịu ăn rồi.
"Mày thôi đi" – người bên cạnh nhai nuốt xong cằn nhằn tôi.
"Em mua nhiều….là vì em sợ anh sẽ mắc cỡ khi bị mấy anh chị ấy ghẹo" – tôi cảm giác hơi ngại ngùng, giơ tay gãi đầu "Thật ra em cũng mắc cỡ đó"
"Người như mày cũng biết mắc cỡ nữa hả?"
"Ơ, em cũng là con người mà. Hay là anh không mắc cỡ khi bị chọc ghẹo?" – tôi nhìn sâu vào mắt anh ấy.
P'Bar trả lời, vẫn tập trung vào miếng bánh còn lại trên tay "Mắc cỡ…Bây giờ cũng mắc cỡ"
Thật là….
Tôi nên làm gì với sự đáng yêu quá mức như thế này cơ chứ.
"Rồi lúc tao không có mặt, mày đã làm những gì?" – Anh ấy đang quan tâm đến tôi, muốn biết tôi đã từng trải qua những việc gì.
"Thì em luyện tập dự thi Hoa khôi – Nam khôi. Mấy cái đi trình diễn, tập trả lời câu hỏi, tập cùng với Hoa khôi nữa."
"Làm Nam khôi, chắc mày bận rộn lắm nhỉ?"
"Dạ, chỉ học thôi đã nặng rồi. Và khi có sự kiện này nữa, thế là em không có hay tới tìm anh. Sao vậy? Em không tới tìm nữa….nhớ em hả?" – tôi mỉm cười.
"Sao tao phải nhớ mày chứ?" – Anh ấy phụng phịu nhìn tôi chăm chú.
"Nhớ thì tới t��m em ở khoa đi"
"Tao đi làm gì chứ?"
"Thì tại em theo đuổi anh, nên em thấy nhớ anh đó" – tôi nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp.
"Mày theo đuổi tao, mày nhớ tao là đúng rồi" – vành tai người bên cạnh đỏ lên.
Tôi gạ gẫm "Anh thử theo đuổi em đi, thấy được không? Để cho anh cũng nhớ em luôn"
Người ấy quay sang đút miếng bánh cho tôi, để chữa ngượng "Vớ vẩn, tao không muốn nhớ mày"
"Thật không?" – Tôi nhích lại gần hơn.
Anh hơi lùi lại ra sau "Ừm…"
"Thật sự không nghĩ tới?" – Tôi tiếp tục "tấn công"
"Mày đừng có tới gần" – người ta giật mình, quơ cái muỗng không trước mặt tôi.
Tôi nhướn mày, và nở nụ cười thật tươi. Đảm bảo các cô gái nhìn thấy sẽ tan chảy, thì thầm trong cổ họng "Hửm…."
"Đây, nếu như mày thích" Anh ấy đưa miếng bánh và muỗng đang ăn vào tay tôi, chạy trốn sang chiếc ghế khác, khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ nhìn đi nơi khác để che giấu vệt đỏ bừng. Nhưng tôi đã nhìn thấy rồi.
Tôi ăn thêm miếng bánh, rồi ngậm chiếc muỗng một lúc trước khi bỏ ra khỏi miệng.
Anh ấy đã quên đây là muỗng của mình rồi.
.
.
.
Tôi lắc lắc muỗng nói với anh ấy "Bánh ngọt thật đó"
"Ừm….tao biết" – người bên cạnh lúng túng, liếc nhìn một xíu mới nhận lại muỗng.
"P'Bar…." – tôi gọi anh ấy đừng tập trung vào miếng bánh lộn xộn trên bàn nữa.
Anh ấy không nói gì, chỉ ngước lên nhìn tôi.
"Hôm nay anh dễ thương ghê" – Tôi lặp lại thêm một lần nữa điều mà tôi luôn nhắc đến kể từ khi tôi gặp anh.
"Cái đầu mày…Tao không nói chuyện với mày nữa" – người này lại giận dỗi, bỏ đi chơi điện thoại.
.
.
.
Tôi chống cằm nhìn người bên cạnh tập trung chơi game trên điện thoại. Mỗi lần thua anh ấy mới dừng lại ăn miếng bánh. Đến giờ chiếc bánh ban đầu chỉ còn chừng một phần tư. Đã một thời gian lâu rồi. Anh ấy ăn nhanh, và có vẻ rất ngon.
"Anh thích ăn bánh kem phải không?" – tôi nhìn sang khi người ấy ngừng chơi game, bỏ điện thoại nghỉ một chút.
"Đừng nói về bánh nữa. Nếu mày ăn chiếc bánh như vậy một mình, chắc mày chết luôn. Ngon nhưng ăn nhiều sẽ bị ngán mất" – người ấy nhăn mặt. Chiếc bánh khá lớn nếu ăn một mình. Khi đặt chiếc bánh này, tôi đã nghĩ mọi người cùng ăn, nếu mọi người môt miếng, sẽ không bị ngán. Bạn bè của anh ấy khá nhiều đó.
"Nhưng anh cũng ăn gần hết rồi nè" – Tôi thích thú nhìn người bên cạnh.
"Tao không muốn bỏ phí thôi" – tính cách nóng nảy lại tới rồi đó, anh ấy thích cứng miệng mắng tôi như vậy, nhưng sẽ tốt hơn là không nói gì với tôi.
Tôi nài nỉ "Anh ngồi gần lại chút đi mà" . Sau đó ý định chuyển tới ngồi sát bên anh ấy.
"Mày ngồi yên đó đi" – Anh ấy chỉ chỉ lại chỗ ghế đá tôi mới đứng dậy.
"Anh định xây vách ngăn à" – vẫn nài nỉ tiếp.
"Đi đi"
"Nếu anh không để em lại gần thì em sẽ không đi" – tôi bắt đầu mặc cả với anh ấy và di chuyển lại gần hơn.
Anh ấy không nói thêm gì nữa, nhanh chóng nhét vào miệng tôi miếng b��nh macaron. Lần này tôi biết rồi, nên há miệng đón lấy một cách dễ dàng mà không còn bất ngờ nữa.
Miệng ăn và mắt cũng được ăn.
"Ăn rồi và ngồi yên bên đó đi" – Anh ấy chỉ vào chỗ ban đầu
Tôi ủ rũ bỏ cuộc. Sau đó quay về chỗ cũ ngồi.
P'Bar chuyển qua đọc sách. Chiếc bút chì trong tay xoay đều. Người ấy viết vài dòng lên giấy, rồi lại như chưa hài lòng mà xóa đi. Tôi nằm dài xuống bàn và im lặng quan sát. Có lẽ hôm nay là một ngày vô ích rồi, tôi nên đi học nhỉ.
Nhưng mà trái tim của tôi, lại không dành cho lớp học.
Tôi khẽ khàng gọi, khi thấy anh ấy khá căng thẳng với bài tập của mình "P'Bar…."
"Ừm" – anh ấy cũng chịu dời chú ý từ cuốn sách qua tôi.
"Em sẽ mua nước cho anh nhé" Tôi có mua một ít vào buổi sáng, nhưng đến giờ đã h���t.
"Bạn bè cứ trêu chọc làm tao mệt ấy" – Thay vì trả lời tôi, anh ấy lại nhỏ giọng than thở.
"Sao anh lại nói vậy?"
Anh ấy chỉ cho tôi xem tập giấy được đánh dấu chi chít với các nét gạch bút màu, và những con số "Không phải tao không muốn ở cùng với mày. Nhưng nhìn xem, đống bài tập phải nộp vào ngày mai nè"
Tôi không biết nên nói gì "Em xin lỗi" – Mặc dù tôi lo lắng cho P'Bar phải làm mọi thứ một mình, nhưng ít nhất bây giờ, tôi thấy cảm ơn bạn bè của anh ấy, vì đã để lại không gian cho tôi.
"Tao làm không nổi nữa rồi" – Anh ấy than thở, ăn miếng bánh rồi nằm gục xuống bàn.
"Anh ăn trước đi, để em đi mua nước cho anh"
"Tao muốn uống Coke nhé" – có tiếng nói nhỏ cất lên.
"Dạ" – Tôi ghé cantin của khoa mua nước.
.
.
.
Tôi thấy mình xứng đáng là một chàng trai tốt. Nếu tôi thực sự hẹn hò với P'Bar, tôi sẽ dành toàn bộ thời gian của mình cho anh ấy. Anh ấy là trái tim của tôi, nhưng ngược lại tôi mới chỉ là người tốt với anh ấy mà thôi. Tôi không muốn làm bạn tốt như vậy, mà lại chưa đủ can đảm. Tôi chấp nhận chờ đợi câu trả lời. Tôi không biết người khác sẽ làm thế nào khi muốn theo đuổi một ai đó. Tôi cũng không có kinh nghiệm. Nếu như tôi có cơ hội quay lại, thì tôi có hối hận hay không?
[TOSSAKAN:
Vừa xong
Trôi qua 7 ngày, có nhớ Gun chút nào không ạ?
21 lượt thích – 3 bình luận]
Tôi không đọc bình luận, chỉ bận rộn mang nước về cho chàng trai đang ngồi xem điện thoại và chờ tôi quay lại. Mọi người phản ứng rất nhanh. Có lẽ họ không quá bận rộn. Tôi chỉ vừa mới post facebook, thì đã có người like và bình luận ngay rồi.
Anh ấy hỏi tôi ngay lập tức, khi tôi vừa quay lại "Mày đăng status hả?"
"Dạ"
"Ý nói tao?" Anh ấy nói, trong lúc nhìn vào tôi.
Tôi nhìn lại "Thì cũng chỉ theo đuổi có một người thôi mà"
"Ừm…." – giọng nói thanh thanh trong cổ họng, gật đầu thể hiện đã hiểu, rồi người ấy lại chăm chú chơi điện thoại.
Số lượng bình luận đã tăng lên rất nhiều. Nhưng tôi chỉ đợi của một người "Đi trả lời bình luận giùm chút đi"
"Thôi, tao cũng mới đăng status" – Mới đăng? Liên quan gì tới việc bình luận? Tôi tiếp tục hỏi "Chỉ đăng mà không định bình luận hả?"
Anh ấy lại tập trung vào điện thoại. Tôi mở lon Coke đặt lên bàn. Người bên cạnh uống liền hơi dài, thở ra sảng khoái. Được rồi….anh ấy không muốn trả lời bình luận.
Khi anh ấy tập trung vào bài tập của mình một lần nữa, tôi lấy điện thoại của mình ra xem một chút. Tôi không muốn làm phiền tới anh ấy bây giờ.
[Bar Sarawut:
11 phút trước
Ừm…
30 lượt thích – 5 bình luận]
[Nnorthh: cái mày đăng, ý nói tới bác sĩ hả?]
[Yiwaa: Tao suy nghĩ quá sai lầm khi mà rời khỏi chỗ đó.]
[Pound Pawee: Mày vẫn chưa tìm được chồng tốt, thì mày phải học trước đã @Yiwaa]
[U unun: nói tới bác sĩ là sao vậy @Nnorthh]
[Nnorthh: ngọt ngào như bánh macaron mày ơi @U unun]
Bài post của anh ấy là có ý gì? Có giống như mọi người đang nói không nhỉ? Chỉ đăng sau status của tôi 4 phút. Có lẽ nào…..
"P'Bar…" Tôi đánh liều hỏi anh ấy. Nếu anh ấy chối, thì tôi cũng quen với hành động như vậy rồi, có gì đáng ngại nữa đâu.
Tôi chưa kịp nói hết câu, anh ấy đã nhanh nói "Mày không cần phải nói"
Nhưng tôi đủ cứng đầu để nhướn mày ghẹo anh ấy "Thật sao?"
"Ờ"