[Tosakan]
Chúng tôi làm việc chăm chỉ như chuyện hiển nhiên còn những người khác ngồi xem như một cách để thư giãn.P'Bar ngồi trên sofa bên cạnh P'Puffy với một cặp đàn em, chúng cũng đến xem buổi luyện diễn. Anh ấy chỉ ngồi và xem một cách im lặng. Tuy anh ấy chỉ ngồi đó nói chuyện với đám đàn em nhưng như vậy thôi cũng đã đủ tiếp cho tôi sức mạnh để luyện tập thêm cả trăm lần nữa.
"Nào! Đến đây, luyện tập lại lần nữa nào, một lần nữa rồi chúng ta sẽ được giải thoát.
"P'Pui nói.P'Pui là một sinh viên năm ba. Là một người luôn khao khát các hoạt động, buổi sáng vì có việc bận nên anh ấy đến vào buổi chiều . Khi anh ấy nhìn thấy tôi và P'Bar … chuyện là vậy."
Tất cả đều mệt rồi. Praew có một thắc mắc ạ." Praew nói và bước đến ngồi xuống trước chân P'Pui.
"Có chuyện gì? Tao không thấy nó nói đến." P'Reza, người đưa chúng tôi nước nói.
"Thì, Kan có người cổ vũ, nhưng em thì không.
"À.. Tôi đã sai, có nhiều chuyện hơn khi P'Bar đến khoa Y. Bao nhiêu kẹo đã được sử dụng? Hay là chàng kĩ sư đã ăn hết rồi?
"Không phải là trẻ con nữa đâu, mày. Chỉ cần nói đến chuyện theo đuổi nó thôi, điểm số của mày sẽ giảm ngay cho mà xem."
"P'Pui nói và trưng ra khuôn mặt buồn rầu."
"Giảm đến mức nào ạ? Trend bây giờ #tossara rất nổi tiếng đó ạ, về Kan, họ nói rằng nếu P'Bar là Sao của chúng ta thì kết quả thậm chí có thể tốt hơn đấy ạ.
"P'Khim Dao, năm trước, nói là… Để anh ấy trở thành Sao với em. Nhưng trước mặt đàn anh của anh ấy, thì chuyện đó không có tác dụng gì hết.
"Mày điên hả? Thằng này già rồi." P'Pui nói và châm chọc bạn. Đàn anh nào đó chỉ mím môi không nói gì, đàn anh của anh ấy nói rằng không quan tâm chúng tôi làm gì, chúng tôi trông thật đáng yêu.
"P'Bar, đến thay Praew đi. Giữ lấy motor và rồi vượt qua xe ô tô của anh." Preaw quay lại nhìn P'Bar trước khi theo dõi anh ấy.Sau khi thảo luận vào buổi chiều, tôi nói cần được nghỉ ngơi (Nói rằng nó ngại) P', cậu ấy có thể tỏa sáng một cách thân thiện. Trước đấy thì không sao. Nhưng tôi nhận thấy vào lúc đó… Anh ấy quay lại và cởi đồ ra. Tốt thôi, người luyện lập với anh ấy là Sao. Tôi không muốn bị ám ảnh vì việc ghen với anh ấy.Nhưng tôi nên được thông cảm, phải không?"
"Không. Làm sao một người con gái có thể đi lên ô tô được?" Anh ấy nói và cười với Praew.
"Sao anh lại nói vậy?" Tôi hỏi… Ừm… Có chút đau lòng. Em luôn ở bên anh mà.
"Em nó là con gái." Có chút tiêu chuẩn kép. Anh ấy nói và nhìn mặt tôi.
"Anh phải tự trách mình khi là một thằng con trai. Nên em không thể nói lí do."
"Trách mày bởi vì sự chậm hiểu của mày ấy. Học Y mà thế à?" Anh ấy hỏi."Bar! Mày có biết mày đang làm gì không? Sao mày lại gắt lên với kho báu quý giá của khoa tao?" "Gì cơ? Tao không thể mắng nỏ hả." Anh ấy nói và nhìn tôi."Chết tiệt!" P'Reza nói và nhìn tôi."Ôn ào quá, phí thời gian." Tôi nói một cách châm chọc đầy đau đớn. Lấy điện thoại ra chơi để chấm dứt cuộc cãi vã này."Không yêu, không thích, không sỉ nhục. Mày hiểu không?""Thật ạ?" Tôi ngẩng đầu lên. Và nhìn anh ấy dò xét."Không dùng được chiêu này với tao đâu." Anh ấy trả lời và nâng cốc nước lên uống… Tiếp tục cảm thấy đau."Nó vẫn thô lỗ như thế. Chọc chó, mắng người già, cướp kẹo, trêu trẻ con, nó làm hết. Chỉ nói những câu thô tục… là rất bình thường." P'Pui nói và nhìn thằng bạn mình. P'Bar bị P'Pui làm cho không nói được gì."Đậu mòe mày, tao chưa bao giờ mắng người già." Đàn anh nói."Những việc mày làm, chọc chó, cướp kẹo, trêu trẻ con là quá tệ! Ngừng thích nó đi nong." P'Chain, im lặng nghe hết rồi nói."Ừm… dừng lại. Nó không xứng với Kan. Kho báu của khoa sẽ đi lừa con gái đi xe cùng nó kiểu gì nhỉ." P'Pui thêm vào."Gì cơ? Em chưa hẹn hò bao giờ!" Tôi nói và cười với đàn anh trước mặt bạn bè - những người đang giận dữ."Ngừng thích tao đi." P'Bar nói, và quay ngoắt đi."Làm sao mà ngừng thích bất cứ thứ gì được. Nếu anh đầu hàng dễ dàng thì mọi chuyện kết thúc rồi." Tôi nghĩ và lại gần anh ấy, quay đầu anh ấy lại một chút và vươn vai, một chút nữa.
"Gần quá rồi đấy." Anh ấy nói và ngay lập tức tránh xa! Chỉ là vai của tôi thôi mà. Nghĩ về nó đi."Nếu anh không thích em, anh sẽ không muốn gần em đâu." Tôi nhìn anh ấy, người đang mím môi. Và gửi một nụ cười."Ôi ~" P'Chain sửng sốt."Anh định đi đâu vậy?""Chuẩn bị chú rể và của hồi môn." P'Pui nói và chỉ ra phía trước cửa ra vào. Tôi cười vì trò đùa của anh ấy."Và tao sẽ đi tìm ngày đẹp cho mày." P'Khim tiếp tục trêu."Cậu đã thử trước khi thay đồ chưa? P'Bar thích, không thích thứ gì, phải nói chuyện trước." Praew nói và nhìn P'Bar tai đỏ bừng."A…Bác sĩ nói gì nào?" Ừm, anh ấy nói lắp bắp."Bác sĩ là người, không phải robot đâu. Với một trái tim và tình yêu." Tôi nói và cười với anh ấy."Lúc bạn bè trêu chọc tao thì mày cũng trêu tao. Không cần phải nhìn những người khác lúc tao nói." Anh ấy đang đánh đố tôi. Rồi cho tôi một cú đấm. Này, nếu anh ấy biết cú đấm nhẹ hều, hẳn anh ấy sẽ tự nguyền rằng mình là một đứa con gái."Mình đi cùng nhau chứ ạ? Không cần gặp người khác" Tôi nghĩ và nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp."Đủ không? Chàng trai của mày sẽ không diễn tập. Tao gần như đã thay đổi kịch bản hết rồi."P'So ngắt lời trước khi tôi chọc P'Bar đỏ mặt. Khi tôi không muốn buông tha người trước mặt, luôn có ai đó xen vào."Đến phòng chờ, tao không thể chờ để xem nữa." P'Pui nói và chỉ ngón tay của anh ấy về phía cửa phòng."Em muốn hỗ trợ." Tôi bước đến hỏi đàn anh của anh ấy."Không phải hăng hái luyện tập thế đâu. Đi nhanh lên và nhớ gửi tao." Đàn anh nói nhanh rồi bỏ tôi lại.Tôi sẽ coi đây giống một bài diễn thuyết động viên. Ít nhất có thể dịch được là từ gửi.
Sau khi buổi diễn tập kết thúc, tôi nói chuyện với đàn em và tìm bạn trêu chọc người đẹp trong 10 phút và rồi đưa anh ấy đến trung tâm mua sắm. 5 phút quan trọng cho bữa trưa mà tôi quên chia cho anh ấy."P'Bar… Anh đói không?" Tôi quay lại hỏi người bên cạnh. Điện thoại đâu nhỉ?"Không đói lắm." Anh ấy trả lời."Bữa trưa, em thường không ăn gì cả. Em xin lỗi.""Không sao… Mày đã không ăn sáng. Và tao đã ăn ít đồ ăn vặt thay cho bữa chính." Đôi lúc, anh ấy dễ thương mà không hề hay biết."Vậy anh muốn ăn gì ạ?""Mày chọn gì mày thích. Tao có thể ăn bất cứ thứ gì." Đàn anh nói qua loa. Tôi nghĩ anh ấy thực sự dễ nuôi.Tôi chọn đưa anh ấy tới một nhà hàng pizza. Nó dễ tìm. Cũng không quá nổi tiếng. Quan trọng hơn là không có nhiều người lúc này.Gọi món một cách nhanh chóng với một pizza Hawai cỡ lớn với một loại nước màu đen. Loại nước màu đen là thằng Beam bảo tôi gọi. Không biết gọi thế nào. Không phải Pepsi hay Coca."Anh thích ăn gì nhất?" Tôi hỏi người ngồi đối diện. Anh ấy nhìn ra bên ngoài bởi vì chúng tôi ngồi gần cửa kính. Nhưng sự thật là, tôi nên hỏi trước khi gọi món. Tôi rất thích pizza nên tôi sẽ không gọi mà không hỏi P'Bar trước."Tao ăn mọi thứ, nhưng nếu muốn hỏi tao thích gì hơn… Ừm… Hải sản.""Tại sao không nói với em? Làm sao để gọi mấy món đó bây giờ?""Mày thích Hawai hả? Tao thấy rồi." Tôi không quan tâm, nhưng điều anh ấy nói làm tôi rung động."Vậy… vào lần tới chúng mình sẽ đi ăn hải sản ở nhà hàng phía sau nhé." Tôi mời anh ấy."Có thể mang bạn tao đến không?""Anh muốn em phải cô đơn ở đâu đây?""Tao không biết… Chỉ có hai người thì lạ lắm." Anh ấy nói, nhìn sang trái rồi sang phải. Ừm…không nhìn vào mắt tôi."Ngượng kìa!" Tôi trêu anh ấy, không phải tôi không ngại. Tôi cũng ngại, nhưng không mang khuôn mặt đỏ bừng như ai đó."Không phải ngại, tao nóng!" Anh ấy nói và ôm lấy hai tay mình. Thật. Ở Thái lúc nào cũng nóng. Nhưng có phải anh quên gì đó không? … Nhà hàng này có bật điều hòa đó.Một pizza cỡ lớn với soda đen. Trông ngon đến nỗi tôi cứ nhìn mãi. Nó được phủ đẫm phô mai nữa.Thói quen khi ăn pizza của tôi… ăn hết phô mai trước."Mày thích ăn pizza lắm hả?" Anh ấy hỏi và đút một miếng pizza vào miệng."Thích lắm ạ. Em có thể ăn mỗi ngày.""Vì sao thế? Mày có thịt. Tao thì muốn ăn nhiều hơn. Nhưng tao không thể ăn nó mỗi ngày được." Anh ấy nói và nhìn vào miếng pizza."Em luyện tập. Ai nói rằng ăn pizza cần có thịt vậy? Ăn nhiều quá sẽ bị béo.""Mày béo hơn tao hả?""Ai cũng béo hơn anh. Anh có biết anh gầy hơn rất nhiều bạn nữ khác không?""Tao luyện tập. Tao ăn nhiều nhưng không béo." Anh ấy nói rồi nhíu mày nhìn miếng pizza."Em thích phá hỏng đồ ăn mà em mua." Tôi nói và giả vờ bị đau."Cái gì! Tao đang ăn." Anh ấy nói và trả tôi một cú đấm."Muốn chụp một bức ảnh… Em có thể chụp một tấm không ạ?" Tôi hỏi thay vì nhấc điện thoại lên. Nhìn anh ấy và đưa cho anh ấy một ảnh mắt kiểu Đừng từ chối "Đừng chụp tao.""Ôi! Em đến đây cùng anh, không chụp anh thì chụp ai ạ?""Lấy pizza của mày mà chụp." Anh ấy nói và tiếp tục ăn pizza, mặc kệ tôi.Thực ra, tôi có thể lén chụp đàn anh, nhưng vì…sợ anh ấy, anh ấy quá khó hiểu. Ừm… hôm nay bạn có thể dùng từ kích thích không?Để kết luận, tôi quyết định tiếp tục ăn pizza. Điều chỉnh ánh sáng một chút và nhấn chụp.
Nhưng…ẹc…"Nó ở trên tay anh." Tôi nói và cho anh ấy nhìn bức ảnh."Ừm… Không ai biết đấy là tay tao đâu." P'Bar nói với vẻ không quan tâm.Thế là tôi đăng bức ảnh lên FB. Với một dòng cap dễ thương rằng mình đang ăn pizza như trước đây, nhưng khác ở chỗ, hôm nay có người ăn cùng nữa. Muốn tag anh ấy nhưng anh ấy lại không muốn ai biết. Có thể vì sợ bạn bè trêu chọc hoặc vì lí do khác.Ngay lúc này, tâm trạng tôi cực kì tốt và tôi không muốn nghĩ về bất cứ thứ gì khác.Sau khi ăn pizza, tôi vui vẻ đến ngất ngây. Năn nỉ để được đưa anh ấy về kí túc xá. Rồi làm một khuôn mặt nhàu nhĩ để được mời lên uống nước ở phòng anh ấy. Tôi chỉ thực sự muốn uống nước thôi.Căn phòng của P'Bar được trang hoàng một cách đơn giản. Không có nhiều đồ nội thất trang trí. Chỉ có kim loại vụn. Và một vài đồ đạc chiếm một phần tư căn phòng. Phòng bếp đặt ở một khu riêng. Và có một cửa nhỏ mở vào phòng ngủ. Giống như một căn hộ nhưng nhỏ hơn một chút."Uống xong thì đi về." Anh ấy nói và mang nước ra khi tôi đang ngồi trên sofa."Anh ở một mình ạ?""Ừ.""Sao phòng này rộng vậy ạ?" Tôi hỏi và nhìn xung quanh."Với tao?" Anh ấy hỏi lại."Anh có muốn đến ở cùng với em không?" Tôi hỏi, tôi sẽ không từ bỏ."Muốn chết à?" Và thế nào nữa?"Em chưa được hẹn hò với anh nữa. Em chết kiểu gì được?" Tôi nghĩ, nhìn anh ấy đi! Tại sao tôi lại hành động như vậy? Tôi là con trai. Một thằng con trai đấy."Đi với tao hôm nay rồi ngày mai chết?" Anh ấy hỏi và lấy một cây bút chì và giấy để phác họa gì đó."Nếu anh hẹn hò với em, anh sẽ không muốn em chết đâu. Quá tốt khi chúng ta không thể tìm nơi nào khác." Tôi nghĩ và đi tới xem anh ấy ở bàn viết. Đang vẽ một mẫu vật hay gì đó."Tao sẽ chờ xem ngày mày tán đổ được tao." Anh ấy quay lại và lấy bút chì chỉ vào mặt tôi."Anh vẫn chưa đổ ạ? Em nghĩ gốc đã yếu lắm rồi cơ." Tôi nói và giữ lấy cây bút. Và cho anh ấy ánh mắt mà con gái thường thích."Có thể về được chưa?" Anh ấy nói và nhìn tôi với ánh mắt hung dữ."Em xin một tiếng thôi. Em không muốn để anh một mình." Tôi nghĩ và nhìn anh ấy."Tao vẫn luôn ở một mình.""Sau này, cần phải chuẩn bị."
"…"
"Năm ba, em có một người bạn trai. Cùng với hai đứa nhóc""Thằng trâu này!"Có thể anh ấy không thấy bị xúc phạm. Nên anh ấy đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại với tôi. Lúc ngượng anh ấy quá dễ thương. Tôi có thể theo anh ấy vào phòng ngủ không?Điều đó có nghĩa là… Tôi là một quý ông. Bạn có hiểu không?Tôi cười nụ cười dễ thương nhất có thể với P'Bar. Và mang điện thoại ra chơi. Chờ cho anh ấy ngại trước khi biến mất lần nữa.Page Dew Dew lại up bài về tôi và P'Bar. Nhiều ngày trước cô ấy chào hỏi tôi và yêu cầu nghiêm túc theo dõi tôi và P'Bar. Sau chuyện đó, tôi mang một vài tin mới để cập nhật. Thay cho những couple khác.Dew daly46 phút trướcHôm nay, mình có nhiều tin nóng lắm. Giống như cả triệu con gà cùng kêu ấy. Bạn tôi ở khoa Y nói với tôi rằng Khun Bar đã đến thăm Khun Kan khi cậu ấy luyện tập cho cuộc thi Trăng – Sao tháng này. Đội khoa Y cho phép người khác đến xem. Nhưng đàn anh không đến tay không, anh ấy mang một hộp cơm đến. Sau khi nong luyện tập xong một tháng, cha Phan đã yêu cả trăm lời thú nhận, nhưng phải thông báo rằng anh ấy tán tỉnh Wisawa. Xốc tinh thần lên và chơi vui vẻ đi. Ai đó đi ăn pizza ở trung tâm thương mại. Và quan trọng là không đi một mình nha ~ Ôi… Yêu Kanan nhất. Cần một Kanmi làm vợ. #TOSSARA3009 likes, 561 commentsCô ấy lấy clip mà tôi đăng lên với P'Bar ở chỗ tôi, đang xem tôi luyện tập.Từ đã… Ai chụp vậy?Chainsaw: Bức ảnh thật đẹp. Thợ chụp ảnh nên từ chức, đến học hỏi bác sĩ cách chụp ảnh đi là vừa.pongPongGy: Quào! Muốn thấy.Dream Dream: Tao nên ngồi ở đâu đây? Muốn có một vòng tay của bác sĩ và xin làm người yêu.Con trai bác sĩ: P'Bar là mẹ em.Yiwaa: Bạn tao. Chúng tao ủng hộ hết mình nhé.Revichitra: Cap buồn nôn quá nha. White Spangled Dangle in the Sky: Nếu chồng cậu ta vui vẻ. Pui sẽ chuẩn bị bát cho bạn.Tonkla: Nó đã ở đâu thế?Mark sc: Nếu bạn biết nong đó thích con trai, bạn sẽ tán tỉnh nó từ lâu rồi.Bbeam Ptv: Quào, bỏ bạn bè, trỗn chỗ đông người. Gặp anh ấy tốt hơn là gặp bạn của Tossakan.
pVnn: Tao sẽ không ăn pizza trong 10 ngày. Bar Sarawut.Nnorth: Hả? pVnnpVnn: Hỏi gì mà hỏi, mày không nhìn thấy à? Nnorth Bar SarawutFuter Monster: P'Bar đáng yêu quá đi. Muốn theo đuổi nhưng mà không đủ thông minh.Pond pawee: Tao muốn mày bình luận Tossakan Bar SarawutBar Sarawut: Tao không thích con trai.Hmm? Này, anh đang đùa đấy à?"Em thấy đau đấy!" Tôi hét lên vọng qua cánh cửa."Đau cái gì?" Anh ấy mở cửa và bước ra ngoài. Tay vẫn đang cầm điện thoại."Bình luận!" Tôi nghĩ, và nâng điện thoại lên, làm khuôn mặt như con cún con với một sự u uất."Tao không thích con trai… trong quá khứ." Anh ấy nói và bước vào bếp, để yên cho tôi tiêu hóa những từ anh ấy vừa nói.Tao không thích con trai… trong quá khứ?"Vậy có nghĩa là bây giờ anh thích rồi?" Tôi hỏi và chạy vào bếp một cách nhanh nhất có thể."Tùy mày muốn nghĩ gì thì nghĩ." Anh ấy trả lời."Nói cách khác…bây giờ anh thích rồi…nhưng…nhưng anh thích ai?" Tôi nghiêng cổ và hỏi người đang pha ca cao."Tao có nói tao thích à?""Ôi!""Tao đã từng không thích…""…""Nhưng tao đã bắt đầu thích nó."
[Sarawut]
Cuộc sống của tôi trở nên bận rộn hơn những người huấn luyện mới khác khi phải chuẩn bị tập luyện cho đám thành viên mới vào mùa hè. Vì là bạn bè nên tôi phải giúp hết tất cả, cả việc của hội Wak lẫn cuộc thi Trăng – Sao, thế mà lúc tôi cần được giúp thì chẳng thấy đứa nào quan tâm cả. Không phải là tôi làm mọi chuyện phức tạp hơn.Tôi chỉ muốn chia sẻ nỗi buồn của tôi một chút thôi, thay nước cho cá và tưới cây mới là những việc tôi thích làm nhất.Tôi đang ngồi đong đưa chân một cách chán nản, đợi đám năm nhất đến luyện tập. Tôi có phải nói với bạn rằng tôi là một vận động viên bơi lội không? Khi còn học trung học, tôi đã thắng giải cấp khu vực. Lên tới đại học, tôi vẫn còn bơi tiếp. Một năm, hai năm, đối với một môn thể thao thì quãng thời gian đó cũng xem như dài rồi. Và khi kéo dài đến năm thứ ba, bơi vừa là môn học vừa giống như một người bạn vậy. Bây giờ thì tôi là một người chăm sóc kiêm huấn luyện viên bơi lội cho lũ trẻ. Một năm rất đáng nhớ.Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến để xem xem những đứa mà tôi dạy bơi thế nào. Tôi thường để bọn năm hai tới xem cùng, nhưng bây giờ đã gần đến đại hội thể thao và tôi không thể để chúng rong chơi thêm nữa. Nhóm của tôi thắng hầu hết các thể loại và nhận giải mỗi năm. Tôi không muốn nói rằng được như vậy là do tôi, nhưng thực tế thì đúng là thế."Ao! P'Bar phải không ạ?" Một thằng nhóc năm hai, người đã thắng giải bơi tự do năm trước, đi cùng với đám bạn đến chào tôi."Ừa. Sao mày tập muộn thế?" Bây giờ là 5 giờ. Luyện tập mất ít nhất 1 tiếng, sau đó có lẽ phải đi rồi.."Mới 5h sáng, mặt trời còn đang ở trên mông em đây này.""Đồ lười. Mày nói vậy mà cũng dám tới đây hôm nay à. Mày hẹn lũ nhóc mấy giờ? Chúng nó mà không đến đúng giờ, tao sẽ chỉnh mày chết." Tôi phải mắng phủ đầu chúng nó trước."5h30 ạ, rồi anh định chỉnh kiểu gì? Em là sinh viên năm hai, không cùng nhịp sinh học với anh mà."
Nó nói rồi nhìn mặt tôi chán nản. Tôi trở nên thân thiết hơn với mọi người nhờ câu lạc bộ bơi. Khi nói chuyện với chúng nó, tông giọng không có gì khác biệt."Chia nhóm bơi để tao xem xem. Khoa Khoa học đã bơi được 10 vòng rồi." Tôi nói rồi chỉ sang khoa bên cạnh. Chúng nó luyện tập từ lúc 4h. Bây giờ tao không để chúng mày nghỉ ngơi nữa."Ôi, anh của bọn mình khó tính ghê. Không cần phải lo đâu P', gọi bọn nhóc tới xem chơi thôi. Năm nay mình có chủ lực rồi, thằng Mark sẽ ăn hết các giải cho mà xem." Mark là một đứa năm hai, tài năng và có kĩ thuật bơi tốt. Người mà tôi được nghe nhắc đến nhiều ở câu lạc bộ. Hôm nay tôi đến để xem thực hư thế nào."Ừ, mày cũng bơi y chang master rồi đấy." View nói, và chúng nó bắt đầu tán dóc! Nói chuyện về thằng nhóc tên Mark."Nhưng năm nay khoa Y hot lắm. Em hỏi bạn em thì nó bảo có thằng tên Boom... hay Beam gì đó cũng mạnh lắm." Thằng Fuse đứng bên cạnh tôi nói, nhưng chờ đã... Tôi đang ngồi nghỉ ngơi, để tao yên"Nó tên là Beam." Tôi nói và nhìn vào nó, để nó ngồi xuống. Và rồi nó kết nối với tôi, biết gì không, đồng ý ngồi xuống và cười một cái."Bạn của người yêu anh hả?" Thằng View hỏi."Ai là người yêu tao?""Ôi! Ravana ấy, người có khuôn mặt đẹp trai, người bố yêu quí của bọn nó ấy.""Dẹp, nó không phải người yêu tao!" Tôi phủ nhận.Mặc dù tôi đã từng đi cùng với nó vài lần dịp gần đây, trạng thái của chúng tôi vẫn chưa phải là chính thức. Nó vẫn chỉ là người đang theo đuổi tôi và tôi là người được nó theo đuổi. Nhưng tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt. Không bị ảnh hưởng bởi người khác. Không phải nghĩ về một mối tình giống như cô gái nhỏ chỉ hạnh phúc khi ở cùng người yêu, không cần phải xác định rõ bất kì trạng thái nào.Tôi cảm thấy tốt là vì tôi không cảm thấy không thoải mái và không phải lo cuộc tình này tan vỡ. Gần đây nó bận nên cũng không gặp nhau nhiều, nhưng nó vẫn nhắn tin cho tôi thường xuyên, không bao giờ bỏ lỡ. Tâm trạng của tôi không tệ đi là bởi vì vậy."Ôi! Bọn anh vẫn chưa hẹn hò á? Nhanh lên, thành đôi đi ạ." Thắng nhóc nói và chậm rãi thò chân xuống nước"Không phải chuyện của mày!" Lũ nhóc ở đây đều học cùng khoa với tôi. Chúng xúm vào trêu chọc tôi như kiểu chuyện này đã thành truyền thống vậy? Om sòm như cái chợ."P'Bar... Kan là một cái ngòi nổ. Em muốn biết ngoài đẹp trai và học giỏi thì nó có cái gì tốt nữa?" Fuse nhìn lên và hỏi tôi. Nó nhỏ hơn tôi một chút nên khi ngồi cạnh nhau tôi cao hơn nó."Tao không biết." Tôi trả lời."Ôi! Mày hỏi anh ấy làm gì. Nó có tốt anh ấy cũng không biết đâu." View phàn nàn rồi nhảy tùm xuống nước."Ừa... Tao không biết." Tôi không biết nói gì hơn. Tôi thấy không có ý nghĩa gì khi phải ngồi kể hết ra những điểm tốt của Kan. Tôi chỉ sợ người khác sẽ ghen tị với tôi quá thôi."Thế anh thích nó hay là không thích nó." Một trong số chúng hỏi với một khuôn mặt vô cảm."Thì... cũng không phải là không thích.""Anh nói khó hiểu hơn cả người yêu học ngôn ngữ của em nữa. Không phải là không thích tức là thích đúng không ạ?""Như tao đã nói, không phài là không thích." Ôi! Mấy đứa này giải thích chuyện tình cảm dễ dàng thật đấy. Kiểu "cảm giác thích ai đó thật là tuyệt!""Kết thúc chuyện của tao được rồi, đi bơi đi!". Tôi chỉ vào đám nhóc đang kéo đến.Đám nhóc (thực tế là vẫn có người lớn tuổi hơn tôi), tất cả là mười đứa đi theo tôi. Xếp thành một hàng và đứng nghiêm.Trông cũng có cảm giác thực sự tự hào."Chào, anh là Bar, lần đầu tiên gặp mặt. Luyện tập cùng nhau thật tốt nhé." Tôi giới thiệu bản thân có hơi cứng nhắc. Rồi nói chào bọn nó.Tôi cần phải cố gắng để làm điều đó. Bởi vì tôi là một thành viên của Wak. Mặc dù đây là một môn thể thao nhưng vẫn không được vui vẻ hoàn toàn. Bọn nhóc chưa hoàn thành khóa huấn luyện nên chúng vẫn chưa được chấp nhận là một sinh viên năm nhất của khoa tôi. Nên phải ra vẻ nghiêm khắc."Vâng!" Đám nhóc trả lời lớn đến mức những người khác phải quay lại nhìn.Ừm... hỏi xem tôi có ngại không hả? Năm nhất của tôi đã quá quen với những tình huống kiểu này. Từ "ngại" đã hòa tan cùng gió và mặt trời ở Thái rồi."Anh ấy là một vận động viên tuyệt vời!" Phó chủ tịch câu lạc bộ bơi của chúng tôi cũng ở bể bơi. "Mọi người có thể có thể biết anh ấy là một đàn anh Wak. Nhưng ở đây anh ấy là huấn luyện viên của chúng ta. Mọi người phải tôn trọng đàn anh nhé." Chàng trai nói rõ với đám sinh viên năm nhất và chúng nó đồng thanh đáp lại to tương tự.Tôi đuổi đám nhóc đi khởi động và đá chúng xuống bể bơi. Chúng tôi không có nhiều người. Môn bơi cũng không được nhiều người quan tâm lắm. Tôi ngồi và xem đám năm hai luyện tập cho đám người mới trong bể bơi và có chút choáng váng. Thằng cao kều, Mark, thực sự bơi rất tốt. Bơi rất nhanh. Đồng nghĩa với việc nó là một nhà vô địch sáng giá.Tôi giống như đang nhìn thấy một viên kim cương ở trong bể bơi."Thế nào hả Bar? Được không?" Dare tới ngồi cạnh tôi."Mày hỏi lạ. Mày không thấy à. Nó phải gọi là vô địch." Tôi trả lời."Đừng có nghiêm mặt như thế. Bọn nó nói khoa Y cũng chơi hết mình luôn." Nó nói với tôi , rồi tôi nhướn mày và hỏi: "Thằng Beam ấy hả?""Ừ, tao nghe nói nó cũng giỏi lắm. Là một vận động viên cấp trường như mày. Quan trọng nhất là, cũng có huy chương vàng cấp khu vực như mày." Dare nhăn mặt làm trò hề với tôi. "Tao không biết đấy.""Ngạc nhiên không? Cũng đẹp trai ngang ngửa bác sĩ Kan, vậy mà mày lại không biết. Hỏi ra thì biết bọn mình học cùng trường cấp ba. Mày có biết chúng nó không?" Nó quay lại với khuôn mặt nghiêm túc và hỏi tôi."Tao tham gia tất cả các hoạt động. Không tin thì hỏi thằng Vee mà xem, nhưng tao chưa bao giờ thấy chúng nó." Tôi nói và bắt đầu nghĩ về bác sĩ Beam. Tôi có thể nhìn thấy nó bởi vì chúng tôi đã từng cùng đi bơi. Nhưng không hề biết rằng nó giỏi đến mức đạt huy chương."Thế chuyện với Kan thế nào rồi?" Tại sao mày luôn luôn hỏi về chuyện đấy nhỉ? Bất cứ ai, chỉ hỏi về Kan."Như mày thấy đấy." Tôi trả lời và lấy chai nước từ nó."Sáng đến tối, lúc nào cũng gọi điện ... Tao ghen tị đấy." Nó nói và vỗ vai tôi trước khi đi xem bọn nhóc.Bây giờ bọn nó đang thi bơi tự do. Tôi muốn chọn người. Mặc dù chúng nó nói rằng vị trí này đã được chọn nhưng tôi vẫn muốn xem những người khác. Dĩ nhiên, người thích hợp nhất cho vị trí này không ai ngoài Mark. Hoàn toàn áp đảo."Tốt lắm, Mark. Tao sẽ lên kế hoạch luyện tập cho mày." Tôi nói rồi vỗ vai nó."Cảm ơn ạ, P'Bar." Nó nói và đưa cho tôi một nụ cười đẹo trai. Ừm... Nói đến chuyện cười lại thấy nhớ bác sĩ. Lạ đúng không? Mọi người hãy nghĩ rằng chuyện này là bình thường đi."Bạn của P'Bar đến đây ~" giọng đứa nào đó vang to đến mức thủng màng nhĩ, đập thẳng vào dây thần kinh. Ừm... hộp sọ tôi ong ong rồi."Mày có thể nói nhẹ nhàng chút không Yiwaa, mày đã là Sao rồi đấy nhé, đừng có quên.""Chuyện xưa rồi." Nó nói và hất mặt lên."Thế mày làm gì ở đây?" Tôi hỏi và bước qua chỗ nó."Này bạn hiền, tao tin chắc là 5 phút nữa bác sĩ sẽ đến đây. Mày thấy không? Pháo hoa đang chờ nổ đây." Âm thanh bắt đầu trở nên ồn ào.Tossakan20 phút trướcMuốn bơi mà lại không có người dạy kèm451 likes, 56 commentsRevichitra: Điều cậu muốn nói là gì!Chúng tôi là những người duy nhất không nên xin lỗi: Bác sĩ muốn ai dạy? Em ứng cử được không ạ?pongPongGy: Tớ muốn dạy cậu.
Spangled white cubes in the sky: Bác sĩ này, em sẵn sàng dạy và hướng dẫn anh. Anh muốn học ở đâu, nói em biết đi.Beam Ptv: Mày còn chờ gì nữa?Tossakan: Chờ người ở khoa Kỹ thuật.NaNaNa: Rồi lại post bài kéo tương tác à?Pond pawee: Bây giờ nó đang ở bể bơi Tossakan.Tossakan: Đi thôi nào.Nnorthh: Đệt! Đi nghịch nước.U unun: Được rồi, bạn tao đã chuẩn bị dạy bác sĩ nghịch nước rồi.pVnn: Dạy tất cả các vị trí ở Mana Rush nhé Bar SarawutPin pinna: Mama, mama oh... Đừng có đứng im quá lâu. Tao cảm thấy không ổn.Yiwaa: Em phải đến và chơi với nó đi.Pandora: Đang chơi trong nướcHaizzz....Bạn bè của tôi bình luận nhiệt tình thực sự. Hoặc tôi tự nghĩ vậy. Kan luôn bị kéo vào những câu chuyện khiêu dâm. Nó nghĩ gì nhỉ? Tôi là con trai. Nếu làm vậy với Kan... rồi..."Mày nóng hả Bar?" Pan, người đứng cạnh Yiwaa hỏi tôi."À...ờ...nóng lắm." Tôi trả lời với một giọng run run. Sao tôi lại không hiểu câu chuyện chứ? Và tại sao tôi lại thấy nóng khi hiểu rõ rồi? Tôi nghĩ rằng tôi sẽ phát điên mất."Bơi với Kan chắc là tuyệt lắm." nói như kiểu tôi dám..."Mặt đỏ hơn cả đàn anh rồi kìa." Mấy thằng nhóc nói và chỉ vào tôi ~ "Nào chúng mày,bơi đi, bơi đi.""Đừng nói với tao là mày đang nghĩ đến...""Nghĩ gì mà nghĩ. Tao chẳng nghĩ gì cả, nóng quá nên tao đỏ mặt thôi." Tôi trả lời nhanh chóng. Rồi quay đi, cách xa đám bạn. Nhưng không may cho tôi là khuôn mặt tôi đã tố cào tất cả. Ngay khi nó bước đến cùng bạn..."P'Bar!" Khỉ thật! Thậm chí bây giờ còn nóng hơn trước.
"A... ừ!" Tôi vẫy tay để chào Kan, người đi cùng hai thằng bạn khác nữa. Na với Beam. Nó đến chỗ chúng tôi và chào các đàn anh theo quy định. Mặc quần tây màu xanh với áo sơ mi trắng. Thắt lưng đen. Đi dép quai nữa chứ.Ừm... ngầu lắm hả? Mày đến bơi hay đi diễn show vậy?"Nong đến chậm hơn chị nghĩ đấy." Yiwaa nói và nhìn nó từ đầu đến chân."Tại phải đi lấy đồ mang tặng người già đó P'." Beam nói và nhìn tôi. Chờ đã... Cái gì gọi là người già? Ai già? Bác sĩ Beam nói gì thế?"Ôi, chết rồi! Tao nghĩ là tao phải đi dạy bơi tiếp đây. Dạy như này thì cũng tệ quá rồi!" Dare nói và nhìn tôi cười."Kỉ niệm tuần đầu có bánh rồi, giờ thì là kỉ niệm gì đây?" Yiwaa nói và cười với nó. Ravana nâng tay lên gãi tai. Trong tay nó là một cái túi."Kỉ niệm cái gì đây?" Tôi hỏi nó và nhìn nó khó hiểu. Vài tuần trước, nó mang cho tôi một cái bánh và nói rằng đó là kỉ niệm 1 tuần chính thức theo đuổi. Tôi thực sự muốn cắm đầu vào cái bánh luôn. Nó vẫn đang đếm từng ngày."Không phải ngày kỉ niệm nhưng anh phải dạy bơi, đúng chứ ạ? Nên em mang đồ đến tặng cho anh." Nó lôi một cái hộp từ trong túi và đưa nó lại cho tôi."Mày cần phải bọc kĩ thế à? Tao cũng muốn biết là gì. Kiểu này khéo tao ngủ trước khi mở được nó ra mất." Dare nói và giả vờ giằng cái hộp từ tay tôi nhưng tôi đã cảnh giác đổi cái hộp sang tay khác để bảo vệ nó từ lúc Kan đưa cho tôi. Tôi không biết trong hộp là gì. Nên chúng nó cũng không cần phải biết."Chuyện của tao." Tôi nói rồi cất cái hộp vào cặp. Không thương lượng. Tôi sẽ mở nó một mình. Không muốn người khác thấy."Vẫn còn ghen hả, Khun Bar." Dare nói và hếch mặt lên, đi lòng vòng và đuổi theo bọn năm nhất ở dưới nước lần nữa."Bọn mày có tập không? Nhìn các khoa khác đi." Na đứng cạnh Beam. Rồi nhìn lũ nhóc trong bể bơi."Tao muốn có một huấn luyện viên." Beam nói và nhìn tôi."Tao hả?" Hử? Tôi nhướn mày và nhìn vào Kan. Sao nó lại nhìn bạn nó với khuôn mặt không cảm xúc ấy nhỉ? Chuyện gì đây? Mày đang tức giận vì tao không mở quà ra hả?Bình thướng nó không thô lỗ vậy."Mày dám hả?" Kan nói và cười."Mày quậy vừa thôi. Thay đồ được chưa? Mày đến đây bơi cơ mà." Na nói và đẩy lưng Beam đi."Hai đứa mày lúc nào cũng bảo vệ nhau.Nhưng không sao, Na giờ là vợ cũ rồi.""Thằng Beam!" Kan hét lên sau đó. Nhưng Beam đã chạy xa rồi. Ừ thì... tôi vẫn ổn."Sao hôm nay mày cục súc thế?" Tôi hỏi. Nó làm tôi không thoải mái."Bởi vì anh." Nó nói và rồi nhăn nhó với tôi. Nhưng hôm nay tôi chẳng làm gì cả. Tôi làm sai chuyện gì à?""Tại sao?""Cái quần quá ngắn. Cái áo này cũng... mặc màu trắng và không đeo thắt lưng nữa. Nếu bị ngấm nước thì sẽ bị thấy hết." Nó nói, rồi làm khuôn mặt không vui. Nhưng từ từ... Tôi là con trai mà? Nó có cần phải bảo vệ tôi quá mức như thế không?"Ghen nên mới giữ kĩ thế đúng không?" Na đứng bên cạnh trêu. Thất bại là mẹ thành công, những người khác đã tản đi hết rồi."Mày không trêu tao như những người khác không được à?" Kan hỏi rồi kẹp cổ bạn nó lại và vò đầu bạn thật mạnh."Au, au, au! Có nhiều người nhìn lắm. Đừng có làm thế. Hahaha, đừng thách tao." Người nhỏ con trong cánh tay nó ôm đầu và tránh bàn tay nó. Vài người lấy điện thoại ra chụp ảnh. Lại có chuyện cho mấy cái hội buôn dưa lê."Tuyệt ghê.""Kan đang theo đuổi Na đấy hả?""Bar đang đứng bên cạnh đấy.""Sự thật đấy, Kan Bar. Cậu có biết Tossara không?""Nhưng phải làm vậy trước mặt P'Bar hả? Vẫn đứng đó kìa.""Bạn bè mà, bạn nghĩ gì vậy?""Nếu tớ là Bar, tớ sẽ cho cả hai xuống nước luôn.""Nhưng tớ thích Kan, dễ thương quá đi!""Ừa, Kan dễ thương hơn Bar nhiều.""Kan phải là của anh ấy. Họ sinh ra là để cho nhau."
Sao nhỉ? Tôi thấy lạ lạ.Tim tôi có chút nhói đau.Khi nhìn Kan đùa với người khác, không nhiều. Bởi vì Kan đã nói rằng bọn nó không có gì cả và không bao giờ có cả nhưng tôi vẫn có một chút thất vọng. Kiểu thế. Thấy ai đó quá thân thiết với nó. Và quan trọng hơn, mọi người thích Na hơn tôi.Ôi! Rồi tại sao tôi phải so sánh bản thân với Na? Nó và tôi khác nhau. Tôi chỉ được cái trắng và khuôn mặt trông trẻ con. Còn nó, đẹp trai, dễ thương, học giỏi. Không ngạc nhiên khi fanclub thích nó hơn.Bác sĩ phải xứng với bác sĩ chứ..."P'Bar..." Giọng nói vang lên gần bên cạnh, đánh thức tôi khỏi trận chiến trong đầu, tôi ngẩng đầu chậm rãi nhìn lên. Na thở hổn hển, đứng ngay sau Kan. Nó cười với tôi."À..." Tôi đáp lời và cười với nó. Nhưng tôi không biết tại sao tôi lại cười toe toét như vậy... như thế tôi đang ép mình phải cười."Không có vấn đề gì đâu ạ." Kan nói, rồi xích lại gần tôi. "Anh không thoải mái ạ?" Nó đưa tay sờ trán tôi, nhưng tôi tránh ra. Nó nhìn tôi khó hiểu. Trước khi nhăn mày lại."Tao ổn. Tao phải đi xem đàn em đây..." Tôi phủ nhận và chỉ vào đám năm nhất."P'Bar... Có chuyện gì vậy? Nói cho em nghe đi." Nó cau mày nói."Mày ngu hả? Tao đã nói là không sao cả. Không hiểu rõ à." Tôi bước ra xa Kan và càu nhàu với người cao cao."Này, em nghĩ... nhưng em ...""Tao không... Không, tao ổn." Tôi nói và lắc đầu."Không phải thế, P'Bar." Nó nói và bước đến cầm tay tôi, tôi chỉ cười với nó."Ra đây với em." Kan nói, kéo tay tôi điNó kéo tay tôi đi mãi, mọi người đều nhìn chúng tôi mỗi khi chúng tôi lướt qua họ. Nó chọn kéo tôi đến một chỗ vắng người. Bên cạnh hàng cây bên ngoài bể bơi. Nó nhìn thẳng vào mắt tôi.Tại sao mày nhìn tao như vậy? Tôi muốn hỏi câu đó hay không đây? Mệt sao? Mệt mỏi với điều tôi đã làm sao?Tôi không thể giải thích cảm xúc tôi đang có lúc này. Bởi vì tôi không biết điều gì là đúng, tôi không biết tại sao lại có cảm giác dạ dày quặn đau khi nhìn thấy nó gần gũi với người khác. Tôi không biết tại sao tôi không vui khi người khác nói chuyện với nó. Quan trọng là, tôi không biết tại sao tôi không thể nói ra.Sợ cảm giác thấy bản thận giống như một thằng ngốc..."Có chuyện gì vậy ạ? Ở đây rất yên tĩnh, anh nói đi. Cho em biết anh đang nghĩ gì.""Tao nói tao ổn mà." Tôi nói, nhìn xuống mặt đất."Nói dối.""Tao không...""Nếu không phải nói dối, thì nhìn vào mắt em đi." Nó nói và nâng mặt tôi lên nhìn nó."Tao...tao không biết nữa." Tôi nói và nâng mắt lên để nhìn vào đôi mắt kia."Có chuyện gì vậy ạ?" Nó hỏi."Tao...""Em đã nói với anh rồi mà. Na với em thực sự không có gì với nhau cả. Bọn em đùa như vậy vì chúng em rất thân nhau. Không thể trở thành người yêu được đâu ạ, nếu có thì ánh mắt nhìn nhau sẽ nói lên tất cả."Tao biết... nhưng bọn mày... vẫn thân nhau mà.""Vâng, nhưng nó có người thích rồi và người đó không phải là em." Tôi mở to mắt với miệng há rộng. Xem đi, không gần gũi với bất kì ai, vậy mà vẫn có người để thích."Ai vậy?""Nó không nói với em. Mặc dù chúng em rất thân nhau nhưng không giống những gì mọi người nghĩ đâu. P'Bar... Thực sự là không có gì cả." Kan nói và nhìn vào mắt tôi."Nhưng người ta cũng thích nó. Fanclub của mày có vẻ cũng thích nó. Thậm chí tao cũng thấy quá dễ thương khi hai đứa mày ở cùng nhau.""P'Bar...""Kan""Dừng." nó nói rồi tiến sát lại gần tôi cho đến khi chân của chúng tôi chạm vào nhau, nâng mắt nhìn tôi một lần nữa. Tôi quan sát đôi mắt đen sâu thẳm và cảm nhận được nơi ấy, nơi mà tôi bị mắc kẹt, không tài nào thoát ra được."...""Ravana là của Sarawut." Nó nói điều đó thật dịu dàng."Mày...""Chàng trai này thuộc về anh đó.""Nhưng mọi người... không thích tao.""Ai không thích anh, rồi thế nào? Chỉ cần em thích là đủ, không phải sao?" Nó nói và nhìn tôi.Câu nói của nó dường như là câu hỏi. Nhưng tôi biết rằng nó không cần câu trả lời. Ánh mắt nó dành cho tôi đã cho tôi biết thứ tôi chưa từng biết. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi không biết diễn tả bằng cách nào? Tôi không quan tâm."Em thích P'Bar... thế là đủ, phải không ạ? Tại sao phải quan tâm đến những người khác?"
Tôi quan tâm chỉ điều này thôi, vậy là đủ...