Chapter 8 - Chương 8: Hạ độc

____Vân Khê Uyển ___

" Hahaha...." Tiếng cười của 2 mẹ con Lục Vân vang lên.

" Mẫu thân cuối cùng thì con tiện nhân đó cũng bị từ hôn, Mạc Duật ca ca sẽ là của con."

" Đúng vậy chỉ có Vân Nhi mới xứng trở thành Thân vương phi. Mà kế hoạch trả thù lần trước tiện nhân đó đánh con đã chuẩn bị xong." Tần Cẩm Tuệ vui mừng thay con gái cũng không quên chuyện Lục Vân bị đánh.

" Vậy thì tốt rồi." Lục Vân rất đắc ý với kế hoạch này. Nàng ta cho rằng Dương Thiên Vũ nàng vẫn là Dương Thiên Vũ của trước đây thì nàng ta đã lầm. Dương Thiên Vũ nàng từ lâu đã không còn là Dương Thiên Vũ nữa rồi.

Hừ, Dương Thiên Vũ ta xem ngươi còn sống được bao lâu.

" Hahaha....."

_____Thanh Yên Các _____

Dương Thiên Vũ đang ngồi uống trà trong phòng, còn Lam Nhi đứng bên cạnh cứ lải nhải về việc từ hôn. Nàng cảm thấy rất phiền nên bảo Lam Nhi ra ngoài. Xong, khuôn mặt nàng trở lại trạng thái lạnh lùng.

" Còn định ở trên đó làm gì nữa, không mau xuống." Giọng nàng băng lãnh vang lên nói với bóng đen đang núp ở trên xà ngang của phòng nàng. Lúc mới vào phòng thì Dương Thiên Vũ đã biết là có người ở trên đó nên nàng đành phải để cho Lam Nhi ra ngoài.

Từ trên xà ngang một cẩm y nam tử nhảy xuống trước mặt nàng. Một nam tử với khuôn mặt như tiên nhân hạ phàm, dáng người cao to vừa vặn, một nam tử đẹp nhất mà nàng từng gặp. So với Lăng Mạc Duật thì nam tử này đẹp hơn rất nhiều lần. Dương Thiên Vũ hơi ngẩn người nhìn nam tử phí trước nhưng rất nhanh liền hồi phục lại.

Nam tử rất ngạc nhiên vì nàng không bị mê hoặc bởi nhan sắc của hắn. Một tia sáng hiện lên trong đáy mắt.

" Nàng thật nhạy bén nha." Nam tử cười cười nhìn Dương Thiên Vũ. Phải công nhận nụ cười này có thể hớp hồn bao nhiêu thiếu nữ nhưng đối với Dương Thiên Vũ thì không.

" Ngươi là ai?" Dương Thiên Vũ lạnh lùng liếc nam tử kia hỏi.

" Ta là Lăng Hàn Thần phu quân của nàng nha. Ta đến đây để thăm nương tử a~"

Quá vô sỉ, nam tử này sao lại vô sỉ như vậy chứ. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng nàng tự nhận mình là phu quân của nàng nữa chứ. Dương Thiên Vũ nghĩ thầm.

Mà khoan, hắn vừa mới nói hắn tên là Lăng Hàn Thần sao.

Lăng Hàn Thần....Lăng Hàn Thần ....Lăng Hàn Thần....Lăng vương...What? Cái gì thế này.

Lục tung trí nhớ của Dương Thiên Vũ về Lăng Hàn Thần. Năm 6 tuổi được phong vương trở thành vị vương gia trẻ tuổi nhất Phong Lăng quốc. Năm 13 tuổi cầm quân đi đánh giặc, chiếm được 3 quốc gia, được mọi người xưng là Chiến thần. Xong với những chiến công đó thì lại có lời đồn rằng Lăng Vương lạnh lùng, tang nhẫn, xưa nay không gần nữ sắc. Lúc trước, có rất nhiều nữ tử mơ tưởng lại gần Lăng Hàn Thần trở thành Lăng vương phi, nhưng chưa đi gần đến 5 bước chân thì đã bị Lăng vương giết chết. Từ đó không có nữ nhân nào dám tới gần Lăng Hàn Thần nữa.

" A....Lăng vương hạ cố đến chỗ của ta lại còn nói ta là nương tử của ngài là sao? Ta đâu có phải là nương tử của ngài."

Như đã nhớ ra người trước mặt là ai, Dương Thiên Vũ cũng không có kích động, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

" Hahaha...Cái này thì mai nàng sẽ biết." Lăng Hàn Thần cười cười, đang định nói tiếp thì cả hai nghe thấy tiếng bẩm báo của Lam Nhi

" Tiểu thư, nha hoàn bên cạnh Tần di nương cầu kiến."

Dương Thiên Vũ bên trong khoé mắt loé lên cái gì đó rồi biến mất, sau đó bảo Lam Nhi cho nàng vào. Lăng Hàn Thần cũng rất thức thời nhảy lên xà ngang xem kịch.

" Nô tì Hạ Thuỷ tham kiến tiểu thư"

" Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

" Dạ...Tần di nương nói hôm nay tiểu thư bị từ hôn chắc là tâm tình không tốt ảnh hưởng đến sức khoẻ nên sai nô tì đem canh bổ đến cho người dùng, mong người nhận cho."

" Thật vậy sao." Dương Thiên Vũ quan sát biểu tình của Hạ Thuỷ thì thấy nàng ta đổ mồ hôi lạnh thì nàng biết đây không phải là thật rồi. Nàng cười lạnh ở trong lòng.

" D...Dạ..." Hạ Thuỷ giọng hơi run run trả lời, khuôn mặt trắng bệch.

" Ha, nếu vậy thì ta không thể phụ tấm lòng của di nương rồi." Nói rồi Dương Thiên Vũ cầm lấy chén canh trong khay rồi uống một hơi.

Hạ Thuỷ thấy vậy thì vui mừng:" Vậy nô tì xin cáo lui."

Xong Lam Nhi dẫn Hạ Thuỷ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lăng Hàn Thần nhảy xuống khuôn mặt khó hiểu nhìn nàng.

" Nàng biết trong đó có độc sao còn uống"

" Hahaha...Chút độc cỏn con này thì làm gì được ta." Lấy ra một viên thuốc rồi nuốt xuống. Dương Thiên Vũ nhắm mắt lại điều tiết, một lúc sau cổ họng nàng cảm thấy có vị trát trát, một ngụm máu đen được phun ra bên ngoài chứng tỏ độc đã được giải.

" Nàng có sao không." Giọng nói của Lăng Hàn Thần hơi lo lắng. Nhìn thấy nàng như vậy hắn lại cảm thấy đau lòng.

Khoan, đau lòng. Vậy mà hắn lại đau lòng vì nàng. Có phải hắn đã yêu nàng rồi không?.

Thấy Lăng Hàn Thần hơi thất thần thì nàng lên tiếng gọi hắn.

" Lăng Hàn Thần... Nè...Lăng Hàn Thần..." Nghe thấy tiếng gọi của nàng thù hắn giật mình tỉnh. Vậy mà nàng lại gọi cả họ tên của hắn. Ha, thú vị...

" Ngươi có sao không?"

" Ta không sao. Độc đã giải được rồi?"

" Ukm, đã được giải rồi." Dương Thiên Vũ lạnh nhạt trả lời sau đó lại bồi thêm một câu:" Vương gia, trời cũng đã khuya rồi có phải ngài nên đi rồi hay không."

Tuy nói lời khách khí như vậy nhưng khuôn mặt nàng lại đang có ý tứ như: Ngươi mau cút đi, đêm hôm khuya khoắt tới đây làm ta mất ngủ.Mau cút đi.

Nhìn thấy nàng có ý tứ đuổi hắn đi, Lăng Hàn Thần cũng không miễn cưỡng.

" Vậy nàng nghỉ ngơi đi." Nói rồi Lăng Hàn Thần vận công rời khỏi. Xong xuôi, Dương Thiên Vũ cảm thấy mệt mỏi. Cả ngày hôm nay nàng phải đối phó với mấy bọn người Lục Vân làm cho nàng chẳng còn tinh thần gì cả.Trên giường, Dương Thiên Vũ rất nhanh đi vào giấc ngủ nhưng vẫn không quên cảnh giác. Là một sát thủ, nàng không cho phép mình ngủ quá say. Vụ việc Lăng Hàn Thần lúc nãy hắn vào phòng nàng một lúc sau nàng mới phát giác được. Cho nên sau này nàng phải hảo hảo rèn luyện thật tốt để không có chuyện như hôm nay. Nếu như lúc nãy vào phòng nàng không phải là Lăng Hàn Thần mà là một cao thủ muốn giết nàng thì nàng có thể đã xuống hoàng tuyển rồi.

______________________________________

Xin lỗi vì rất lâu mới ra chap. Dạo này đang bận ôn thi nên mik ko ra chap mới được. Mong mọi người thông cảm.😊😊😊😊