Chapter 10 - Chương 10: Thất thân

Buổi tối, Dương Thiên Vũ đang nghỉ ngơi trong phòng đột nhiên tỉnh dậy. Nhìn ra phía ngoài cửa, một bóng đen đang đứng ở ngoài thổi thuốc mê vào trong phòng. Thấy vậy, nàng liền cười lạnh lấy ra một viên thuốc giải uống vào, nhắm mắt lại giả vờ bị trúng thuốc.

Bóng đen đợi một lúc sau mới bước vào, đi đến bên cạnh giường, xác định Dương Thiên Vũ đã hôn mê thì ôm lấy nàng phi thân ra khỏi Thanh Yên Các.

Xong, một bóng đen khác gần đó cũng vọt đi.

Tại một hành cung tráng lệ, một nam tử đeo mặt nạ bạc đang ngồi trong một căn phòng tràn đầy bóng tối, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho nam tử đó đẹp đẽ, mĩ lệ như tiên giáng trần.

Một bóng đen từ đâu xuất hiện đứng bên ngoài cửa cung kính nói:" Gia, Dương tiểu thư đã bị người ta mang đến Vạn Hoa Lâu rồi."

" Ha, vật nhỏ thật thích chơi đùa. Hàn Vũ...cùng ta đi đến Vạn Hoa Lâu." Nam tử mặt nạ hơi nhếch miệng cười nói

" Vâng "

Nói đến Vạn Hoa Lâu thì đây là thanh lâu vừa mới khai trương nhưng lại rất phát triển. Các cô nương ở đây chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nếu như khách yêu cầu chuyện ấy mà có cô nương nào nguyện ý thì Vạn Hoa Lâu cũng không can thiệp vào. Vì vậy, khách ra vào tấp nập, kẻ đến người đi vui vẻ.

Trong một căn phòng của Vạn Hoa Lâu, Dương Thiên Vũ bị chuốc thuốc mê đột nhiên mở mắt. Nàng ngồi dậy nhìn xung quanh, thì ra là Vạn Hoa Lâu.

" Ngân " Dương Thiên Vũ từ miệng nói ra một cái tên. Một bóng đen phi thân ra quỳ một chân xuống trước mặt nàng.

" Chủ tử, sự việc đã làm xong." Đây là Ngân - thuộc hạ của Dương Thiên Vũ, được nàng mua về khi hắn ta đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhất.

Không lâu sau, bên ngoài Vạn Hoa Lâu tụ tập không ít người dân. Còn có cả Lục Cẩn Minh, Tần Cẩm Tuệ, Triệu Lan Khuê, Lục Vân và mấy gia đinh Lục gia.

" Lão gia, người đừng tức giận. Tam tiểu thư có lẽ không phải ở trong này đâu. Người cũng biết trước giờ tam tiểu thư không có hư hỏng như vậy mà."

Triệu Lan Khuê lên tiếng lúc này chẳng khác nào đem dầu đổ vào lửa. Lục Cẩn Minh đang tức lại càng thêm tức, giận dữ xông vào trong. Bà ta thấy vậy thì đắc ý.

Vào trong, Lục Cẩn Minh sai người tìm từng phòng một xem có thấy Dương Thiên Vũ không.

" Mọi người đang làm gì ở đây vậy?"

Một giọng nói đột ngột vang lên, mọi người đồng loạt quay lại. Dương Thiên Vũ từ từ đi vào trong, tất cả mọi người đều sững sờ. Triệu Lan Khuê hốt hoảng la lên

" Sao ngươi lại ở đây. Vậy người ở trên đó là ai?"

Nghe thấy vậy khóe miệng Dương Thiên Vũ hơi nhếch lên

" Đại nương nói như vậy là sao chứ. Ta lúc nãy đang ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào rồi tỉnh dậy, hỏi hạ nhân trong phủ thì bọn họ nói mọi người đi đến Vạn Hoa Lâu, ta tò mò nên đi theo đến đây. Chẳng lẽ đại nương cho là ta ở bên trong đó sao. Sao đại nương có thể vu oan cho ta như vậy chứ."

Nói xong nàng cố nặn ra vài giọt nước mắt, ủy khuất nhìn Triệu Lan Khuê. Người dân xung quanh nghe vậy lại xôn xao

" Thật không ngờ bà ta lại có thể vu oan cho tam tiểu thư như vậy."

" Đúng vậy, tam tiểu thư thật khổ."

" Ta còn nghe nói tam tiểu thư ở trong phủ không được tốt."

" Haiz, thật ác độc."

....

Vô số lời bàn tán lọt vào tai Lục Cẩn Minh, ông ta tức giận trừng mắt nhìn Triệu Lan Khuê, khuôn mặt bà ta trắng bệch.

" Không phải đâu lão gia, thiếp không có ý đó."

Bà ta cố giải thích nhưng Lục Cẩn Minh không nghe. Đúng lúc này một tên gia đinh chạy xuống từ trên lầu 2 hoảng hốt nói

" Lão...lão gia, trên lầu là...là...đại tiểu thư."

Triệu Lan Khuê chết đứng, mặt cắt không còn giọt máu.

Sao lại như thế được, sao có thể là Linh Nhi chứ! Không thể nào, không thể như thế được! Đáng lẽ người trên đó bây giờ phải là Dương Thiên Vũ mới đúng chứ, sao lại là Linh Nhi của ta chứ.

Bà ta vội vã chạy lên lầu, Lục Cẩn Minh và hai mẹ con Lục Vân cũng đi lên. Dương Thiên Vũ nhếch môi cười rồi cũng lên theo.