Chereads / Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y / Chapter 103 - Chap 103: Bệnh Cũ Tái Phát

Chapter 103 - Chap 103: Bệnh Cũ Tái Phát

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch hơi hoài nghi, anh nhận tờ giấy trên tay ông chủ nhà hàng, lúc nhìn nội dung thì đôi mắt tức thì ngưng trọng.

Anh là người chưa bao giờ quan tâm đến tiền, cho nên Mạc Huệ Linh xài bao nhiêu tiền của anh thì anh cũng chưa từng so đo, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy hoá đơn thì anh vẫn không khỏi kinh ngạc.

Hoá ra lâu nay Mạc Huệ Linh lại thường xuyên lui tới nơi này, tổng chi tiêu của cô ta trong thời gian qua lại lên tới hơn cả mười triệu, điều này anh trước giờ hoàn toàn không biết!

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nói: "Sau này Mạc tiểu thư tới đây thì chi phí sẽ không tính vào tài khoản của tôi."

Ông chủ nhà hàng nghe liền hiểu rõ, gật gật đầu: "Vâng vâng, Cố thiếu gia, vậy khoản tiền trước đó..."

CỐ Tĩnh Trạch nhìn nhìn, nói: "Tôi sẽ trả."

Trong lòng Cố Tĩnh Trạch xác thực có chút tức giận, Mạc Huệ Linh này quả là tiêu xài phung phí, quan trọng nhất là cô ta chưa từng nói với anh về việc tự ý ghi nợ chi phí anh uống vào tài khoản của anh!?

Anh không để tâm việc cô ta tiêu tiền, chỉ cảm thấy cô ta đúng là đã quá hoang phí, dù đồ ăn nơi này có mắc đến đâu thì một bữa cơm chỉ tầm mấy chục ngàn là cao, cô ta lại có thể ăn xài đến cả chục triệu?

Hơn nữa, anh không thích bị người khác làm điều tự tung tự tác sau lưng mình như vậy!

Cố Tĩnh Trạch nghĩ nghĩ, anh căn dặn chủ nhà hàng thì xem như là một trừng phạt với cô ta, để cô ta không nên làm điều vô phép tắc nữa.

Lâm Triệt ở bên cạnh tò mò hỏi: "Sao vậy, cô ấy xài nhiều tiền lắm hả?"

Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn, hơi cúi đầu suy nghĩ, không phủ nhận.

Lâm Triệt nhún vai nói: "Tiểu thư khuê các luôn vậy mà... tiêu tiền phung phí là thói quen rồi,"

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Huệ Linh quả thật là luôn tuỳ hứng."

Lâm Triệt: "Đúng vậy, người giàu có như anh và cô ấy thì sao có thể như người nghèo chúng tôi, mười ngàn thôi đã là khoản tiền quá lớn, nhưng trong mắt hai người thì chỉ là một con số đơn thuần, cho nên với vô tư xài thoải mái."

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ lắc đầu, nhưng đột nhiên ngẫm nghĩ lại, vẻ mặt tham lam của Lâm Triệt khi nói về số tiền mười ngàn kia... thật ra lại rất đáng yêu...

Anh bất đắc dĩ nói: "Tôi biết, chỉ là cô ấy lần này thật sự cư xử quá phận, cô ấy tiêu xài tiền của tôi vốn dĩ là điều không thích hợp. Tôi không để bụng việc cô ấy xài bao nhiêu, ít nhất nếu cô ấy chủ động nói cho tôi trước thì sẽ tốt hơn, nhưng cô ấy hoàn toàn không nói qua một câu, thật sự làm tôi..."

"Có thể cô ấy cảm thấy không cần thiết phải nói, dù sao dựa vào quan hệ của hai người thì tiền của anh còn không phải tiền của cô ấy sao?" Thời điểm nói câu này, chính Lâm Triệt cũng không nhận ra ý tứ bên trong chua chát đến mức nào.

Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch lập tức sa sầm: "Sao. có thể, tiền của tôi chính là tiền của em, cho nên... em xài thì không sao cả."

Lâm Triệt giật mình, xoay người nhìn anh: "Thì chỉ tạm thời thôi, sau khi ly hôn thì tôi đâu có được xài nữa. À không được, vậy thì tôi nên mau chóng xài hết tiền của anh, không thì để người phụ nữ khác sẽ xài trước mất!"

Cố Tĩnh Trạch: "Được... tôi sẽ giao hết tiền bạc cho em, về sau tài chính trong nhà sẽ giao hết cho em quản, vậy nhé?"

"Thật hả? Vậy thì được, hừ, bộ không sợ tôi xài hết tiền của anh sao?" Lâm Triệt làm bộ nhìn anh.

Bộ dáng nghiêng nghiêng đầu này của cô trong mắt Cố Tĩnh Trạch chính là đáng yêu nhất, anh cười cười nói: "Tiền của tôi, em có biết là nhiều bao nhiêu không, nếu em có thể tiêu xài hết thì cũng là có bản lĩnh đó."

Cố Tĩnh Trạch định đưa tay nói tài xế lái xe rời khỏi, bỗng nhiên lại cảm thấy rất khó chịu, thân thể có cảm giác đau rát.

Lâm Triệt thấy anh đưa tay lên ngực, gương mặt thống khổ thì vội vàng đến gần xem. Kéo áo ra thì thấy một mảng da đã phát bệnh sởi.

Là bệnh cũ tái phát!

Cố Tĩnh Trạch lúc này nhớ tới khi nãy Mạc Huệ Linh bám dính lấy anh không buông, lại còn khóc bù lu bù loa trên áo anh, kết quả là đây...

"Trời ơi, anh làm sao vậy?" Lâm Triệt hoảng sợ, những nốt mẩn đỏ nổi rậm rạp trên thân thể anh khiến cô kinh hãi.

Cố Tĩnh Trạch liền nói với tài xế: "Khoan về nhà, đến nhà của Trần Vũ Thịnh."

Đây là lần đầu Lâm Triệt thấy anh phát bệnh, cô thật sự lo lắng: "Đây là sao vậy? Anh có đau không? Có ngứa hay khó chịu không?"

Cố Tĩnh Trạch lắc lắc đầu, lấy áo che lại: "Em đừng nhìn, nó rất khó coi."

Lâm Triệt vội nói: "Được rồi, dù sao thì cũng phải thông thoáng đã sẽ tốt hơn, anh đừng ủ thân thể như vậy. Khó coi thì sao? Đây là bệnh sởi chứ đâu phải hoa cỏ gì, sao mà đẹp được?"

Tuy lời nói cô mộc mạc đến thô thiển, nhưng lại khiến Cố Tĩnh Trạch thiếu chút nữa bật cười.

Không lâu sau thì xe đã dừng lại trước nhà Trần Vũ Thịnh, vừa đến cửa thì họ đã thấy Trần Vũ Thịnh đang đứng đợi, quả nhiên là được báo trước.

Lúc nghe nói Cố Tĩnh Trạch phát bệnh thì Trần Vũ Thịnh đã biết là căn bệnh này, anh nhìn nhìn Cố Tĩnh Trạch, lại quay sang nhìn Lâm Triệt, hỏi một câu: "Không phải là do thiếu phu nhân chứ?"

Lâm Triệt nói: "Không thể nào, trước kia chúng tôi chạm vào nhau thì anh ấy cũng đâu bị như thế này..."

Trần Vũ Thịnh cười cười: "Trước kia... hai người hay đụng vào ngực nhau à?"

Lâm Triệt: "..."

Vị bác sĩ này có nhiều chuyện quá rồi không..

Thấy Lâm Triệt trừng mắt nhìn mình, Trần Vũ Thịnh lại hỏi tiếp: "Vậy thì ai lại có thể đụng đến chỗ này?"

Cố Tĩnh Trạch tức thì hung hăng trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh một cái, cái miệng ăn mắm ăn muối, tốt xấu không biết đường nói.

Nhìn nét mặt như đêm ba mươi của Cố Tĩnh Trạch, hiển nhiên Trần Vũ Thịnh biết mình đã hỏi dại, nhưng muộn rồi..!

"Còn hỏi nữa sao, lúc nãy chúng tôi có gặp Mạc tiểu thư." Lâm Triệt hừ một tiếng, nói tiếp: "Cố Tĩnh Trạch, tôi hiểu là lâu rồi anh và Mạc tiểu thư không gần gũi nhau, nhất thời không kiềm chế được, nhưng làm gì cũng phải chú ý đến bệnh tình của mình chứ!"

Trần Vũ Thịnh cười khúc khích, vẻ mặt hả hê khi Cố Tĩnh Trạch bị oan uống.

Cố Tĩnh Trạch nghe vậy, lập tức cật lực giải thích: "Là cô ấy nhào vào người tôi khóc, tôi không cách nào đẩy cô ấy ra được."

Hàm ý là chỉ khóc thôi nha, không có gì thân mật cả, tuyệt đối không được nghe lời ly gián của Trần Vũ Thịnh!

Trần Vũ Thịnh cười cười nhìn hai người bọn họ, sau đó mới đưa Cố Tĩnh Trạch vào trong.

Sau khi uống thuốc thì người Cố Tĩnh Trạch bắt đầu lên cơn sốt.

Lâm Triệt ở bên cạnh nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, liền bước tới hỏi: "Sao rồi, anh khó chịu lắm hả"

Cố Tĩnh Trạch ôm đầu, không nói gì, nhìn Lâm Triệt mà yên lặng gật gật đầu, bộ dạng này càng làm người ta thêm đau lòng.

Lâm Triệt chỉ đành hỏi tiếp: "Vì sao uống thuốc mà anh lại phát sốt?"

Cố Tĩnh Trạch nhẹ giọng nói: "Tác dụng phụ của thuốc này là vậy, sẽ lên cơn sốt, vậy nên tôi sẽ hạn chế uống."

Lâm Triệt nhìn nhìn anh: "Vì sao Mạc tiểu thư chạm vào anh thôi mà lại nghiêm trọng đến vậy?"

"Theo nghiên cứu của Trần Vũ Thịnh thì mỗi cơ thể của từng người sinh ra sẽ không giống nhau, mỗi nhóm máu, kích thích tố, cơ địa đều sẽ có phản ứng kiêng kỵ riêng biệt, thân thể tôi mỗi khi có người khác phái chạm vào sẽ bị dị ứng và phát bệnh sởi." Cố Tĩnh Trạch kiên nhẫn giải thích.

Lâm Triệt càng khó hiểu: "Hả... vậy vì sao tôi chạm vào thì không sao?"

"Không biết, có lẽ là ý trời." Cố Tĩnh Trạch híp mắt nhìn cô: "Nhưng chúng ta tiếp xúc đâu phải quá thân mật, ai biết nếu hơn nữa thì sẽ bị phát bệnh hay không?"

Dứt lời, ánh mắt anh nhìn xoáy từng vị trí trên người cô, cái nhìn tựa như đèn pin cực sáng muốn soi hết mọi chỗ kín đáo nhất trên thân thể cô.