"Anh..." Lâm Triệt tức giận lấy đấm vào vai của anh: "Anh còn dám nhắc tới, còn dám nói nữa!?"
"Thì sao?" Cố Tĩnh Trạch thản nhiên hỏi.
"Căn bản tối hôm đó không phải chỉ là một lần!" Lâm Triệt nhớ rõ cả một buổi tối anh giống như một con thú mạnh mẽ cứ quần quật lấy cô, lăn lộn không ít lần.
Ánh mắt tĩnh lặng của Cố Tĩnh Trạch chợt loé lên, tức thì nhìn cô với cái nhìn giảo hoạt: "Quả nhiên là em còn nhớ rất rõ?"
Lâm Triệt khựng lại, cảm thấy có gì đó không ổn, cô lại buột miệng nói linh tinh rồi.
Cố Tĩnh Trạch tiến sát lại gần khuôn mặt Lâm Triệt: "Em còn nhớ gì khác nào, nói tôi nghe xem?"
"Anh... anh... anh...! Tôi không có nhớ gì hết!" Đôi mắt Lâm Triệt hoảng loạn, cô vội tránh xa ra, né đi ánh mắt soi mói của Cố Tĩnh Trạch.
Nhưng anh đã nắm chặt cánh tay của cô, một thân ngả người đến gần cô hơn, cẩn thận quan sát từng cử chỉ trên nét mặt của cô: "Nói tôi nghe thử, rốt cuộc em còn nhớ gì nữa, có nhớ tôi đã cởi quần áo của em như thế nào, nhớ tôi đã nằm lên người em ra sao không?"
"Không... không nhớ gì hết!" Lâm Triệt hoảng loạn nói.
"Thật sự không nhớ?" Cố Tĩnh Trạch cười cười: "Tôi thì nhớ rất rõ."
"Anh...!" Lâm Triệt tức đến nghẹn họng.
Cố Tĩnh Trạch cười nói: "Thật ra ngày hôm đó khá mơ hồ, lại rất vội vàng, tôi còn bị dược vật khống chế nên cảm giác chỉ dựa đôi tay, thật ra cũng không nhớ trên người mình có gì khác thường hay không, hay là em cho tôi sờ sờ lại xem?"
"Cút đi! Đồ lưu manh, còn lâu tôi mới tin anh!" Lâm Triệt vội vàng bỏ chạy cách xa một khoảng, quay đầu lại thấy Cố Tĩnh Trạch đang cười ha hả thoải mái thì bực bội nói: "Anh đừng nói mình quên luôn bản thân đang phát bệnh?"
Cố Tĩnh Trạch lúc này mới nhận ra mình đang còn bị sốt, anh đưa tay tự sờ sờ trán, đúng là một kỳ tích...! Trước đây mỗi lần uống thuốc nơười anh sẽ rất khó chịu mà bây giờ ở bên cạnh cô vui đùa lại cảm thấy không đến mức quá mệt mỏi. Anh cúi đầu nhìn người mình, sởi đã giảm đi không ít, cuối cùng quyết định cùng Lâm Triệt trở về.
Trước khi Cố Tỉnh Trạch ra về, Trần Vũ Thịnh đưa thêm cho anh một phần thuốc: "Thuốc là phải uống đều đặn hằng ngày, hôm nay anh bị phát bệnh nặng như vậy nhất định là do không uống thuốc thường xuyên."
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, không trả lời. Lâm Triệt ở bên cạnh liền hỏi: "Thật vậy ư? Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì mà không uống thuốc thường xuyên?"
Cố Tĩnh Trạch không vui, trừng mắt liếc cô một cái.
Trần Vũ Thịnh cười nói: "Thuốc này vốn có tác dụng phụ, nên uống vào thì cơ thể sẽ không thoải mái, nhưng do Tĩnh Trạch đã quen nên không có cảm giác gì nhiều. Còn người bình thường lần đầu uống nhất định sẽ rất mệt mỏi."
Lâm Triệt nhìn cả lọ thuốc mà tưởng tượng đến sự chịu đựng nhẫn nại của Cố Tĩnh Trạch, một căn bệnh kỳ quái thế này thì thuốc đặc trị nhất định không bình thường, sẽ hoàn toàn khác với những loại thuốc bình thường mọi người hay uống.
Trần Vũ Thịnh cười cười nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Nghĩ lại lần đó anh chạy đến chỗ tôi đánh răng, có lẽ khi ấy nước miếng của Mạc tiểu thư vẫn chưa đụng vào miệng anh, hai người mới chạm môi chút thôi đã buông ra mà phản ứng của anh còn dữ dội vậy, nếu ngộ nhỡ nước miếng vào trong miệng anh rồi thì chắc anh sẽ sống dở chết dở quá!"
Cố Tĩnh Trạch: "..."
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt hung hăng liếc Trần Vũ Thịnh một cái, ánh mắt này khiến Trần Vũ Thịnh sửng sốt, lập tức nhìn thoáng qua Lâm Triệt ở bên cạnh, nhưng lời đã buột miệng thốt ra thì coi như xong.
Hiển nhiên Lâm Triệt nghe được lời vừa rồi, đôi mắt cô hơi khựng lại, từng chữ một vẫn văng vắng trong đầu, cái gì mà chạm môi một chút, cái gì nước miếng, cái gì Mạc tiểu thư...? Cô biết bọn họ đang nói về Mạc Huệ Linh, từ khi nào... mà hai người họ lại thân mật như vậy...?
Lâm Triệt đột nhiên lắc lắc đầu, cố xua tan những câu hỏi đó đi, dù sao đây vẫn là chuyện bình thường, hai người họ là người yêu, là một đôi cơ mà, có hôn môi cũng không phải chuyện lạ, chẳng qua lúc cảm xúc ào tới thì sẽ quên đi chính căn bệnh quái đản kia.
Trần Vũ Thịnh thấy vậy liền lên tiếng cứu bồ, nhanh nhẩu nói: "A chuyện đó thì thiếu phu nhân đừng hiểu lầm, hôm đó không phải Cố tổng cố ý đâu!"
Lâm Triệt vội vàng xua xua tay: "Không phải, tôi không nghĩ gì cả, cố ý hay không cũng không sao. Thôi, tôi ra ngoài trước để xem xe đậu ở đầu còn dặn tài xế chuẩn bị xe về nữa."
Nhìn Lâm Triệt bỏ đi mà Trần Vũ Thịnh cảm tưởng cố họng bị nghẹn lại, đành dùng gương mặt hối lỗi nhìn Cố Tình Trạch, quả thật là vô ý mà... Gương mặt Cố Tĩnh Trạch lúc này đen xì u ám!
Trần Vũ Thịnh khép nép nói: "Cố tổng, tôi chưa có nói gì hết."
Cố Tĩnh Trạch: "Tôi biết."
Trần Vũ Thịnh: "Vậy Cố Tổng, sắc mặt anh khó chịu vậy là đang suy nghĩ cái gì?"
Cố Tĩnh Trạch: "Không có gì, chỉ nghĩ một chút, anh theo tôi bao lâu nay rồi mà căn bệnh của tôi không có tiến triển gì, có phải tôi nên thử đối bác sĩ trị liệu khác?"
Trần Vũ Thịnh: "..."
...
Ngày hôm sau, tại công ty.
Du Mẫn Mẫn vui vẻ báo với Lâm Triệt rằng công ty sẽ có một bữa tổ chức chúc mừng cô đoạt giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất của Panda TV. Phải biết một điều, giải thưởng này không hề tầm thường, dù chỉ dành cho diễn viên mới nhưng đây chính là vinh dự không phải ai cũng có được.
Hơn nữa tất cả đầu đề bài báo hôm nay đều đăng tin về Lâm Triệt cùng sánh bước trên thảm đỏ với Cố Tĩnh Dư, tiếp theo là màn căng thắng khi xướng tên, bước lên sân khấu nhận giải, và phỏng vấn, tất cả đều có hình ảnh của Lâm Triệt.
Điều này về mang danh tiếng không chỉ cho diễn viên nhận giải mà cho cả công ty quản lý, vì vậy nên công ty đã quyết định làm một buổi tiệc chúc mừng cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhíu mày nói: "Chị Du, vậy có quá long trọng rồi không?"
Du Mẫn Mẫn cười cười: "Đây là điều em xứng đáng, tranh thủ về sớm chuẩn bị chút đi rồi tối nay tham gia. Chị sẽ cho xe của công ty qua đón em, em cứ nhắn tin cho chị thời gian phù hợp là được."
Lâm Triệt vui vẻ đáp: "Dạ được, cảm ơn chị Du."
Du Mẫn Mẫn tiễn Lâm Triệt ra khỏi công ty, sau đó quay lại bên trong văn phòng thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Cô cúi đầu nhìn dãy số mà thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nghe máy: "Ba, có chuyện gì?"
"Là mày dặn sòng bạc Lục gia không cho tao vào đúng không?" Giọng nói giận dữ của Du Khánh Long truyền đến.
Du Mẫn Mẫn cười mỉa mai trong lòng, lên tiếng: "Không phải ba nói sẽ từ bỏ cờ bạc ư? Để ba tự giác từ bỏ thì hẳn sẽ khó khăn, nên tôi mới giúp ba căn dặn bọn họ một tiếng, không phải tốt hơn sao?"
Sòng bạc Lục gia chính là nơi vui chơi đình đám nổi trội nhất thành phố B, tất cả những sòng bạc nhỏ khác đều bị lấn áp chẳng kinh doanh nổi. Và đây chính là nơi yêu thích nhất của Du Khánh Long.
Ông ta nghe vậy thì điên cuồng gào lên: "Mày dám làm vậy? Mày, Mẫn Mẫn, mày không được nói vậy, giờ tao đi vào nơi nào cũng bị đuổi ra ngoài cả! Mày làm vậy thì những bàn tạo đã thua làm sao mà gỡ gạc lại đây hả?"
"Số tiền ba đã thua không phải đều do tôi dùng tiền đi làm vất vả để trả hay sao? Ba muốn gỡ gạc cái gì nữa? Tôi chưa phát điên lên thì thôi, ba phát điên cái gì?" Du Mẫn Mẫn đáp trả không khách khí.
"Mày...! Tao mặc kệ, mày làm gì thì làm, mày phải nói bọn họ để cho tao vào, nếu không tao sẽ tới công ty của mày làm loạn cho mày sống không yên thân!" Du Khánh Long gào thét lên.
Du Mẫn Mẫn cười khẩy: "Ba thích thì ba cứ tới, lần này bảo vệ của công ty sẽ không nhẹ nhàng như lần trước đâu."
"Mà... mày không quan tâm danh dự của mày hay sao? Tao sẽ làm rùm beng lên cho mà xem, tất cả mọi người sẽ biết mày là đứa con gái bất hiếu!" Lời hăm doạ ngày càng hùng hổ chói tai.
Nụ cười của Du Mẫn Mẫn càng lãnh đạm hơn: "Ba cứ đến đi, danh dự của tôi từ lâu đã bị ba làm cho vẩn đục, giờ có đen thêm thì có gì khác biệt, con quạ đen mà còn sợ dính chút mực ư?"
Nói xong lời này, cô lập tức dập điện thoại. Tại biệt thự.
Lâm Triệt vừa về đến nhà, còn chưa kịp vào cửa thì đã thấy Mạc Huệ Linh từ xa xa đang đi tới...