Cố Tĩnh Trạch: "Nếu sai thì sẽ phạt em..."
Nói được nửa câu, anh lại cúi xuống hôn cô một cái.
"...bằng một nụ hôn." Cố Tĩnh Trạch gian manh nói tiếp.
Mặt của Lâm Triệt đỏ gắt lên, ấp úng nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Anh vừa phải thôi Cố Tĩnh Trạch!"
Vẻ mặt giận dữ của cô khiến Cố Tĩnh Trạch không khỏi phì cười, khoé môi anh cong lên, cả gương trở nên rất dịu dàng.
Lâm Triệt bất giác sửng sốt, cảm thấy nhìn anh tươi cười như vậy, thật sự rất đẹp. Một người đàn ông lạnh lùng như anh, chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc, giờ bỗng nhiên lại cười, trông đẹp tựa như thiên thần.
Cô ngây người một lúc, cho đến khi Cố Tĩnh Trạch tiến sát lại gần: "Lâm Triệt, em nhìn tôi chăm chú quá vậy?"
Lâm Triệt bừng tỉnh: "Ai nhìn anh chứ! ?"
"Còn không phải là nhìn tôi? Tôi thấy rõ mà, thế nào, tôi đẹp trai lắm đúng không?" Cố Tĩnh Trạch vừa nói vừa áp sát người lại, Lâm Triệt trong lúc vội vàng điều chỉnh lại biểu tình bần thần của mình, nhất thời không nhận ra thân thể cố Tĩnh Trạch đã sát rạt với cơ thể của cô.
Không gian trong xe rất nhỏ, một tay Cố Tĩnh Trạch để phía trên tay lái, tay kia vịn ở mặt sau ghế, lồng ngực rắn chắc của anh đã sớm áp sát bao phủ người cô, tư thế này quá mức ái muội.
Ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tĩnh Trạch có thể nhìn rõ gương mặt của Lâm Triệt, ngũ quan của cô rất thanh tú, làn da trắng mịn không chút tì vết, càng ngắm càng thấy ưa nhìn. Bởi vì ít trang điểm, nên gương mặt cô rất thanh thuần tự nhiên, khiến người khác khó lòng cưỡng lại muốn hôn cô một cái.
Anh cười cười, nhìn cô: "Nói đi, tôi có đẹp trai không?"
Lâm Triệt: "Anh... Cố Tĩnh Trạch, anh không biết xấu hổ hả!?"
"Giữa vợ chồng thì cần gì phải ngại ngùng mà nói chuyện xấu hổ, đúng không?" Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, quan sát kỹ biểu tình của cô.
Lâm Triệt thấy anh ngày càng tiến gần, hơi thở của anh đã phả vào mặt cô, mang theo cảm giác nóng ran, lòng ngực của anh và phân ngực mềm mại của cô cơ hồ muốn chạm vào nhau, cô lập tức khẩn trương hồi hộp.
Cố Tĩnh Trạch vẫn tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc em có nói không, có phải vì tôi đẹp trai quá, nên em mới ngần ra nhìn tôi chăm chú?"
Lâm Triệt thấy cô giống như muốn lên cơn hen suyễn vậy, chỗ này quá thiếu không khí để thở mà.
Cô vội vàng nói: "Anh đẹp trai, đẹp trai lắm! Anh cũng tự thấy mà!"
Cố Tĩnh Trạch có chút không hài lòng với câu trả lời qua loa này: "Nhìn em chẳng có lòng thành gì cả."
"Tôi... thôi được rồi, anh là đẹp trai nhất, Cố Tĩnh Trạch, anh là người đàn ông bảnh bao nhất tôi từng gặp, hơn hẳn những người đàn ông khác!"
Lâm Triệt vừa vuốt ngực mình, vừa nói. Cố Tĩnh Trạch tiếp tục hỏi: "Thật không? Vậy em nói xem, là tôi đẹp trai hơn hay Tĩnh Dư đẹp trai hơn?"
Lâm Triệt vô ngữ trong tích tắc, không ngờ anh không những tự luyến mà còn thích so bì với cả em trai nữa.
Lâm Triệt: "Là anh đẹp trai hơn, được chưa?"
Thật ra cô cũng cảm thấy vậy, theo mắt thẩm mỹ của Lâm Triệt thì Cố Tĩnh Trạch nhìn tuấn tú hơn. Mặc dù Cố Tĩnh Dư điển trai, nhưng lại không có nét đàn ông rất riêng của Cố Tĩnh Trạch, đó là loại hương vị thâm trầm, sâu thẳm, tựa như muốn cuốn hút linh hồn của người khác.
Cố Tĩnh Trạch có vẻ vừa lòng gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt anh hơi dừng lại: "Vậy em nói..." Anh cúi đầu, nhìn cô thật sâu, dừng một chút rồi hỏi: "... là tôi đẹp trai hơn, hay là Tần Khanh đẹp trai hơn?"
Nét mặt Lâm Triệt trở nên cứng đờ.
Người thông minh nhạy bén như Cố Tĩnh Trạch, dĩ nhiên nhận ra sự khác biệt này, đôi mắt anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt: "Em nói đi!"
Trong lòng Lâm Triệt hiếu rõ Tần Khanh không bằng Cố Tĩnh Trạch về mọi mặt, dù vẻ bề ngoài hay là gia thế đều vậy. Tần Khanh là một chàng trai mang cho người khác cảm giác như anh là bạch mã hoàng tử, Cố Tĩnh Trạch thì như một kỵ sĩ bí ẩn xuất hiện trong bóng đêm, dù anh luôn yên lặng nhưng lại khiến người khác cảm nhận được khí phách oai hùng. Nhưng chính là, Cố Tĩnh Trạch còn mang theo một khí chất ẩn giấu khác, làm người ta cảm thấy âm trầm, u buồn.
Lâm Triệt: "Tôi..."
Cố Tĩnh Trạch nghe nửa câu đã biết... Anh tức khắc nắm lấy cánh tay của Lâm Triệt, lôi kéo cô rời khỏi ghế phụ, ngã vào trên người của anh.
Lâm Triệt còn chưa kịp phản ứng đã bị ánh mắt đen nhánh của anh làm rùng mình, cả gương mặt tuần dật phong lãng đó đã bao phủ lấy tầm mắt của cô.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt của cô, ôm chặt lấy thân thể của cô. Lúc này Lâm Triệt đang ngồi trên người anh, bộ dáng thẹn thùng mang theo sự kháng cự, càng khiến anh hừng hực lửa giận. Anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, nụ hôn tựa như trừng phạt, không hề có một chút ôn nhu.
"Ưm... ưm..." Lâm Triệt kêu lên, cô duỗi tay đẩy vai của anh ra, nhưng đành bất lực, bởi vì lúc này Cố Tĩnh Trạch đã gắt gao khoá chặt thân thể của cô.
Lâm Triệt: "Anh... ưm..."
Thời điểm rời khỏi môi cô, anh thầm thì vào tại cô một câu: "Em không cảm thấy ở trong xe thật sự rất kích thích sao?"
"..." Lâm Triệt liền giãy giụa: "Tôi không muốn! Cố Tĩnh Trạch! Anh buông tôi ra!" Quần áo của cô lúc này hỗn độn, nửa kín nửa hở trước mặt anh.
Lâm Triệt hoảng loạn vùng vẫy, vô tình đè vào còi xe khiến tiếng còi vang lên chói tai.
Cố Tĩnh Trạch lập tức buông lỏng eo của cô ra, Lâm Triệt lúc này đã gần như muốn khóc, vàng mắt đỏ hoe của cô khiến đáy lòng anh nặng trĩu.
Anh nhíu mày, chậm rãi buông Lâm Triệt ra, dìu cô trở về ghế phụ, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào y phục xốc xếch của cô, anh từ từ giúp cô chỉnh trang lại quần áo.
Lâm Triệt vẫn chưa thể hoàn hồn, cô cảm thấy anh vừa rồi rất đáng sợ, như một con thú hoang mất kiểm soát.
Cô quay đầu đi, trong lòng tức giận không muốn quan tâm đến anh nữa, tự cúi đầu điều chỉnh lại quần áo của mình, thở hổn hển, rồi im lặng.
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, nhìn cô, rồi lại nhìn lại chính mình, nơi nào đó ở hạ bộ đang lên tiếng dâng trào, anh chỉ biết cười khổ.
Không khí ngưng trọng chốc lát, anh nhìn cô, thâm trầm nói: "Nếu em vẫn thích Tần Khanh, thật ra có thể đi nói thẳng với hắn ta, thích một người mà không dám nói ra, chỉ là vô dụng."
Lâm Triệt ngẩn người, đưa mắt nhìn sang Cố Tĩnh Trạch, khoé mắt cô hơi giật giật, mở miệng nói: "Tôi sẽ không nói gì cả... hơn nữa mọi chuyện đã qua rồi, hiện tại kỳ thật tôi cũng không còn thích anh ấy nữa. Chỉ là khi nghe nhắc đến một người mình đã từng thích thì vẫn để tâm một chút thôi."
Cố Tĩnh Trạch nhướng mày, quay đầu nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt ngước mắt lên: "Chẳng lẽ anh không như vậy? Dù sao vẫn là con người chứ đâu phải sỏi đá, không lẽ chỉ vì không chiếm được tình cảm của đối phương mà lại hoàn toàn không để ý, coi họ như người xa lạ sao?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao nghe được câu trả lời này của cô thì tâm tình anh đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Kết thúc một ngày, coi như bài học lái xe hôm nay đã thất bại, Cố Tĩnh Trạch muốn từ từ chỉ lại cho cô nhưng Lâm Triệt sống chết cũng không muốn anh dạy nữa, một màn vừa rồi quả thật khủng bố tinh thần mà.
Về đến nhà thì Lâm Triệt liền nhận được điện thoại từ công ty gọi tới.
Đầu dây bên kia là tiếng reo vui mừng của Du Mẫn Mẫn: "Em vừa được đề cử cho giải diễn viên mới xuất sắc nhất của Panda TV đó! Em mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ được đi tham gia một giải thưởng bình chọn cực lớn!"
Nghe được tin này, Lâm Triệt đã kinh hỉ tột đỉnh.