Chereads / Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng ~ Mộc Y Y / Chapter 92 - Chap 92: Mọi Người Đều Biết Đến Em

Chapter 92 - Chap 92: Mọi Người Đều Biết Đến Em

Panda TV là một trong những giải thưởng lớn của điện ảnh trong nước, có thể được đề cử đã là một vinh dự, giải thưởng này thu hút mấy trăm triệu người chú ý, hiển nhiên không phải là chuyện nhỏ.

Du Mẫn Mẫn rất vui mừng, vội vàng đón Lâm Triệt đến công ty, rồi bắt đầu chọn lễ phục cho cô. Hiện tại thì Lâm Triệt là nghệ sĩ sáng giá nhất trong tay Du Mẫn Mẫn, cho nên Du Mẫn không tiếc công sức và đặt tất cả hy vọng lên Lâm Triệt.

Du Mẫn Mẫn còn vì Lâm Triệt mà giành lấy một phòng nghỉ riêng biệt cho cô, khi vào phòng nghỉ, Du Mẫn Mẫn đưa cho Lâm Triệt xem thư mời của chương trình.

Du Mẫn Mẫn: "Hôm nay thư mời vừa gửi đến công ty, toàn bộ mọi người đang rất vui mừng cho em đó. Chỉ là lần này được đề cử không chỉ có mình em, nên khó tránh khỏi áp lực cạnh tranh, nhưng không sao, em không nên quan tâm quá nhiều làm gì."

Nhìn lên danh sách các diễn viên được đề cử có tên Lâm Lị, nếu Lâm Triệt tham gia lễ trao giải thì nhất định sẽ đụng mặt cô ta.

Lâm Triệt hào hứng nói: "Em thật sự không nghĩ mình sẽ được đề cử, vai diễn của em chỉ là một nhân vật phụ."

Du Mẫn Mẫn: "Bất kỳ phim truyền hình nào có Cố Tĩnh Dư tham gia đều được chào đón, đây chính là lý do quan trọng nhất, lý do thứ hai là vai diễn của em khá đáng yêu, và lý do thứ ba chính là diễn xuất của em khá tốt."

Lâm Triệt vô ngữ nhìn Du Mẫn Mẫn: "Chị Du, chị có thể khích lệ em một chút không? Đâu phải dễ dàng gì mà em nhận được thư mời này!"

Mỗi ngày đều gặp mặt nên dần dần quan hệ của Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn đã trở nên thân quen, giữa hai người không còn quá câu nệ khách khí.

Du Mẫn Mẫn: "Chị nói là lời thật lòng, em đó, không được kiêu ngạo, biết chưa?"

Lâm Triệt: "Em biết rồi..."

Du Mẫn Mẫn: "Bất quá thì quả thật em không tệ, cho nên khi biết em được đề cử cùng với các đối thủ kia, chỉ vẫn cảm thấy em có khả năng đoạt giải!"

Lâm Triệt cười khiêm tốn, bụm má ngượng ngùng nói: "Sao có thể?!"

Du Mẫn Mẫn: "Chị không phải đang nói quá đâu, em vẫn nghĩ rằng mình còn là một diễn viên mới vào nghề sao, em bây giờ là một ngôi sao đang lên, công ty đang muốn đầu tư để bồi dưỡng cho em."

Lâm Triệt: "Ai nha... em vẫn chưa quen lắm, đây chính là thành công đầu tiên của em đó!"

Du Mẫn Mẫn cười cười, nói: "Và cũng là thành công đầu tiên của chị, em là nghệ sĩ đầu tiên do chị quản lý đạt được điều này."

Lâm Triệt cảm thấy kỳ quái nhìn Du Mẫn Mẫn: "Em nhớ chị trước kia có quản lý khá nhiều nghệ sĩ nổi danh mà?"

Du Mẫn Mẫn: "Không có, chị chỉ là làm lâu trong nghề mà thôi. Từ khi tốt nghiệp thì chị đã trở thành một trợ lý, sau đó thành trợ lý riêng, rồi làm người đại diện, cứ như vậy ròng rã suốt tám năm. Đáng tiếc một điều chính là các nghệ sĩ có tài thì vẫn cần một chút may mắn, khi họ hơi hơi nổi tiếng một chút thì lại muốn đổi người đại diện, chị cũng không phải loại đi giành giật nghệ sĩ với người khác, vậy nên trong tay chị chỉ có các nghệ sĩ mới vào nghề, hoặc là một ít các nghệ sĩ lão làng lâu năm khác."

Cô vỗ vỗ bả vai của Lâm Triệt: "Đây chính là thành công đầu tiên của chúng ta! Cùng cố lên nhé!"

"Ừa ! Cùng nhau cố lên!" Lâm Triệt bỗng nhiên nhớ lại, trước kia cô luôn nghĩ người đại diện của nghệ sĩ luôn là một nhân vật cao cao tại thượng, bởi vì họ an bài và quyết định số phận của người nghệ sĩ, nhưng giờ ngẫm lại, mỗi công việc đều có một cái khó riêng, không có điều gì là dễ dàng cả.

Hai người cùng bước ra ngoài, một vài nghệ sĩ mới đứng ở bên ngoài vừa thấy Lâm Triệt thì lập tức cúi đầu kêu rất to: "Chào chị Lâm Triệt!" Sau đó họ chờ Lâm Triệt đi qua rồi mới ngẩng đầu lên.

Lâm Triệt hiểu rất rõ, làm việc trong giới giải trí chính là như vậy, ai cũng cần bối cảnh hoặc là chút thành tích để ngẩng mặt lên với người khác. Cả bản thân cô trước kia khi mới tập tễnh vào nghề, luôn tránh một bên chờ đàn anh đàn chị đi qua, sau đó mới dám ngẩng đầu đi tiếp.

Giờ thì cô đã có được sự đãi ngộ đó, cảm giác thật sự kỳ quái nha...

Lâm Triệt quay lại nói với Du Mẫn Mẫn: "Thật ra em chỉ mới có một vai phụ trong phim truyền hình, họ có phải là làm quá lên không chị?"

Du Mẫn Mẫn Mẫn cười nói: "Nhưng em đã trở thành nghệ sĩ đang nổi nhất hiện nay, huống chi giờ các bài báo đều đưa tin về em, là nghệ sĩ mới được chú ý nhất trong năm nay. Giờ thì trong công ty có ai không biết đến em?"

Lâm Triệt không ngờ bản thân mình lại nổi tiếng đến thế.

Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, nhưng khi vừa đến cửa công ty...

Một người đàn ông trung niên bỗng nhiên bổ nhào chạy đến, khiến Lâm Triệt giật mình thót tim. Nhưng người đàn ông này không nhắm vào Lâm Triệt, mà lại quỳ xuống trước mặt Du Mẫn Mẫn.

Lâm Triệt kinh ngạc che miệng, nhìn thấy Du Mẫn Mẫn bình thường luôn điềm tĩnh thì hiện tại lại ngây ngốc đứng đờ tại chỗ.

Người đàn ông ôm lấy chân Du Mẫn Mẫn, kêu lên: "Mẫn Mẫn, con nhất định phải giúp ba, lần này ba chết chắc rồi! Nếu con không cứu ba thì ba thật sự sẽ bị phanh thấy mất!"

Người đàn ông này bận quần áo rách rưới tả tơi, trông bộ dáng rất bần hèn, lại là ba của Du Mẫn Mẫn?

Lâm Triệt sững sờ không nói nên lời.

Du Mẫn Mẫn cắn môi, dùng sức đấy đối phương ra, không khách khí nói: "Tôi đã nói rồi, lần trước chính là lần cuối cùng! Ba làm sao vậy, lại thua tiền nữa đúng không? Ba, tôi không có tiền! Một đồng cũng không có! Đây là chỗ làm việc của tôi, ba đi ngay đi! Nếu khiến cho tôi bị thất nghiệp thì sau này chẳng còn ai để ba đòi tiền đâu!"

Người đàn ông lồm cồm bò dậy từ dưới đất: "Mẫn Mẫn, lần này thật sự không phải ba thua tiền. Là do đám người kia gài ba, chúng nói ba trả tiền chưa đủ, còn thiếu tiền lãi đến ba vạn, nếu không đưa thì chúng sẽ đem mẹ con đi coi như gán nợ, ba sợ quá nên... nên..."

Du Mẫn Mẫn nhíu mày: "Nên làm sao?"

"Nên ba đã bắt người phụ nữ của thiếu gia Lục gia để uy hiếp lại chúng, không ngờ bất cẩn làm cô ta bị thương ở đầu... Giờ cô ta đi bệnh viện xét nghiệm vết thương, bọn họ muốn kiện ba, lần này ba không xong rồi..."

"Cái gì?!" Du Mẫn Mẫn giận quá hoá cười, cô khinh bỉ nhìn đối phương, cắn môi nói: "Ba hay thật, không chỉ biết đánh bạc, giờ còn biết cả đánh người nữa?"

"Ba." Đối phương ấp úng.

"Buông tôi ra! Việc này không liên quan đến tôi! Ba vào tù càng tốt, như vậy sẽ không liên luy mẹ và chị em tôi nữa!"

Du Mẫn Mẫn hung hăng đẩy đối phương ra. Người đàn ông ngã lăn trên mặt đất, khiến nhiều người tò mò xúm lại xem, ông ta thấy vậy tức thì mắng to: "Mày xem mày là thứ gì? Tao là ba của mày, mày có thể đối xử với tao như vậy sao? Chính tao ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn đến chừng này, giờ thì mày giỏi rồi, cái thứ ăn cháo đá bát! Mày nói tao cản trở công việc của mày đúng không? Được, mày mặc kệ tao chứ gì? Vậy thì tao sẽ ở lì chỗ này không đi!"

Du Mẫn Mẫn cảm thấy vô ngữ, lạnh lùng nhìn ông ta rồi quay sang nói với bảo vệ: "Người này ăn vạ ở đây, ảnh hưởng hình ảnh công ty, anh giúp tôi kéo ông ta ra ngoài!"

Bảo vệ lập tức tiến đến lôi ông ta đi, đến lúc bị kéo ra ngoài thì ông ta vẫn gào thét định tai nhức óc.

Lâm Triệt thấy vậy tức khắc kéo tay Du Mẫn Mẫn rời khỏi.

Đám đông nhìn theo không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, dĩ nhiên đánh giá Du Mẫn Mẫn tràn ngập phê phán chế bai.

Ba của Du Mẫn Mẫn bị đuổi ra ngoài, vẫn kiên trì đứng đó chửi bới không ngừng.

Lâm Triệt liền nói với Du Mẫn Mẫn: "Chị đến chỗ của em trước đi, nếu chị trở về thì ba của chi sẽ đến tìm phá chị nữa."

Du Mẫn Mẫn cảm kích nhìn Lâm Triệt: "Được, cảm ơn em." Lâm Triệt phất tay, ra hiệu cho tài xế lái xe về biệt thự của Cố Tĩnh Trạch.