Chereads / Legend of the mystery hero (Vietnamese version) / Chapter 2 - Chapter 2 (Remaking) (gộp lại từ chap 3+4 cũ)

Chapter 2 - Chapter 2 (Remaking) (gộp lại từ chap 3+4 cũ)

Xoẹt.

Ngay giữa chốn hỗn loạn này, một âm thanh sắc lẹm vang lên, nó nhỏ bé đến nỗi khiến ta tưởng rằng, đó chỉ là một cơn gió thoảng. Nhưng với tôi, sự hiện hữu của nó bấy giờ còn to lớn hơn bất kì điều gì trên thế giới này.

"Gràoooo!!!"

Một lần nữa, tiếng gầm chói tai đó lại vang lên, nhưng lần này không phải để uy hiếp kẻ yếu, mà ngược lại. Là tiếng thét chứa đầy đau đớn của một kẻ yếu.

Khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt khát máu, tất cả đều trở nên méo mó khi nó nhìn thấy cánh tay đứt lìa đang nằm trên nền đất cứng cáp. Ôm chặt lấy phần tay bị cắt đang liên tục chảy máu kia, con Surturbear lia ánh mắt nửa run sợ nửa giận dữ của mình khắp nơi để tìm kiếm nguồn cơn đã gây ra điều này.

"Sao vậy? Nhặt chuỳ lên và múa tiếp đi chứ."

Giật mình và rồi là hoảng sợ, nó lùi lại vài bước trước sự xuất hiện từ hư không của người đàn ông kia.

Y có vóc dáng to lớn đến đáng kinh ngạc, đến mức bộ yukata toàn thân màu xám mà y đang mặc kia cũng không đủ dài để che khuất hết. Và chắc chắn, bất kì ai nhìn vào phần cẳng tay to đầy gân bị lộ ra khi đang vác thanh đao lớn kia sẽ đều phải e dè khi đối mặt.

Đương nhiên là không chỉ con Surtunbear mới phải há hốc mồm, mà tôi cũng vậy. Từ "cơn gió" đến cái cách mà người kia đột ngột xuất hiện, tất cả chỉ diễn ra trong phút chốc, nhanh đến cái độ mà bộ não rối bời của tôi không thể tiếp thu kịp.

Liếc nhìn tôi với một ánh mắt rà soát, y bất chợt đưa ra một câu hỏi kì lạ.

"Nhóc...là hàng thật à?"

"Dạ...?"

Nếu phải so sánh giữa ánh mắt của con quái vật với người đàn ông kia, thì chắc chắn câu trả lời là của y. Nó không đáng sợ theo cái kiểu giết chóc mà con Surtunbear mang lại, mà là một cảm giác kì quái nào đó khiến tôi ớn lạnh.

Mà "hàng thật" nghĩa là sao?

Không đợi một câu trả lời hẳn hoi, y đứng vào giữa tôi với con Surtunbear.

Và giờ thì trông nó không khác gì tôi của ban nãy, vì quá sợ hãi tên "quái vật" trước mặt mà không thể suy nghĩ thấu đáo, hay thậm chí là nhích nổi một ngón chân.

"Này cục mỡ, tại mày mà tao mất ngày nghỉ cuối đấy."

"Grrr..."

Dứt lời, thanh đao trên tay y đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu lục lạ kì. Và trong lúc tôi còn ngơ ngác, tò mò về nó thì con quái vật kia đã bắt đầu tháo chạy trong hoảng sợ.

Từ từ vung như thể vật kia không có chút sức nặng nào, y phạt ngang cây đao của mình vào khoảng không trước mặt. Và ngay sau đó, luồng ánh sáng kia như tách khỏi thanh đao mà bay với tốc độ nhanh chóng mặt về phía con Surtunbear.

Xoẹt.

Âm thanh của gió một lần nữa lại vang lên, báo hiệu một cái chết nhanh gọn cho sinh vật có cơ thể đồ sộ kia.

Máu bắn ra tứ phía, đầu của con quái vật rơi xuống khiến xung quanh bỗng lặng thinh trong giây lát.

Nổi bật giữa khuôn mặt nhợt nhạt kia, đôi mắt đỏ rực ban nãy đã hoàn toàn chuyển đen. Hơn cả thứ mực viết tay, hơn cả bầu trời đêm không gợn mây kia, đôi mắt đó như một điểm gở cho một tương lai vô định.

Và như rắn mất đầu, những con DemonWolf cũng hốt hoảng mà tháo chạy vào rừng.

"T...Thắng rồi!!!"

Mọi người ai nấy cũng đều hò reo vui vẻ, người thả phào nhẹ nhõm, người đập tay ăn mừng.

Chắc mình cũng...ui...đau...

Quên mất về vết thương trên cơ thể, tôi từ từ đứng dậy nhưng rồi lại nhanh chóng gục xuống. Còn thanh kiếm mà tôi vừa dùng làm vật chống đỡ cũng đột nhiên tan biến trong sự tò mò của bản thân.

"Nhóc tên gì?"

Tiến về phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc cộng với vết sẹo trên má của người đàn ông đó khiến mọi lo lắng vừa nãy trở lại với bản thân.

Đáng sợ thật đấy.

Cố né ánh mắt sắc bén như lưỡi dao kia, tôi ấp úng nói ra tên của mình.

"Ư...ưm...Kazuto ạ."

Không rõ là thật hay do tôi tưởng tượng, y có vẻ khá bất ngờ khi tôi nói ra tên mình.

"Nhóc...lẽ nào là..."

"Kazuto...a thầ..."

Ngắt lời người đàn ông kia bằng đúng một câu cụt lủn khó hiểu, Kaito hốt hoảng chạy tới và đỡ tôi đứng dậy. Mà thú thực thì tôi lại không hề mong cậu ta làm vậy tí nào, bởi đơn giản là lúc này đây, tứ chi tôi đang gào thét trong đớn đau tột cùng.

"Hửm...ra là mấy đứa về rồi sao?"

"Haha...vâng..."

"Hai đứa...quen nhau hả?"

Một câu hỏi bình thường, nhưng tông giọng trầm của y đã khiến chó nó có một sức nặng kinh người. Như thể là lời cảnh báo rằng nếu không trả lời hẳn hoi thì sẽ lãnh hậu quả khôn lường vậy.

"A...ừm...chuyện này có hơi phức tạp...nói từ đâu nhỉ..."

Nhìn thấy vẻ lúng tung của Kaito, người đàn ông đó chỉ thở hắt ra một hơi và nhìn về những người đang dìu nhau đi đâu đó kia.

"Để sau đi, giờ thì đưa nhóc này vào viện xá để trị thương đi. Ta cũng đi giúp dân làng chút đây."

"V...vâng!"

Như được thoát khỏi gánh nặng vô hình, Kaito nhanh chóng đưa tôi hướng về viện xá.

"Xin lỗi nha, vất vả cho cậu rồi."

"Không sao, chuyện cỏn con mà."

Nhìn thấy nụ cười kia của Kaito, tôi thở dài trong thâm tâm. Bởi nếu cứ thế này thì liệu bao giờ tôi mới có thể trả ơn cho cả nhóm?

"Này Kaito..."

"Hử?"

"Sao...cậu lại giúp tớ nhiều vậy? Cậu biết đấy, chúng ta vốn không quen biết nhau, đáng lẽ cậu có thể bỏ tớ lại ở khu rùng đó mà?"

Nghe tôi nói vậy, Kaito trở nên im lặng và dừng bước, đây là lần đầu tôi thấy mặt cậu đăm chiêu thế này. Và rồi sau một hồi ngắn chờ đợi, cậu cũng lên tiếng trả lời tôi.

"Tại sao à...lát nữa cậu sẽ biết."

"Hả...?"

Bỏ qua vẻ mặt đầy tò mò của tôi, Kaito không nói thêm câu nào sau đó nữa.

***

"Cháu cảm thấy thế nào?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn bác."

Chào tạm biệt người trị liệu sư, tôi rời khỏi phòng bệnh và rảo bước quanh hành lang.

Khu nhà rộng lớn nằm ở giữa làng chính là viện xá duy nhất và cũng là nơi có "tuổi thọ" cao nhất ở nơi đây. Và không được may mắn như những ngôi nhà khoảng vài năm lại tu sửa lại một lần kia, viện xá này vẫn được giữ y nguyên kể từ hồi mới xây lên. Điều đó giải thích cho cái trần nhà ẩm ướt từ những trận mưa đọng lại, hay những vết nứt, lỗ trên tường nhiều đến độ có vài con gián, thậm chí là chuột bò qua bò lại liên tục. Tôi chắc chắn là ai nhìn vào đây cũng sẽ đều thở dài mà tiếc thương cho cái viện xá tồi tàn này.

Đương nhiên, đâu phải cứ muốn đập đi xây lại là được. Nơi đây luôn phải tiếp đón bệnh nhân mỗi ngày, lúc thì là mạo hiểm giả với thương tích đầy mình, lúc thì chỉ một người dân bị bệnh nên đến mua thuốc. Và kể cả khi không có ai trong một ngày nào đó, thì chắc chắn sẽ có vào những ngày tiếp theo. Rốt cuộc thì cũng đành mặc kệ sự xuống cấp theo thời gian cho cái ngoại hình của nơi này.

Sau một hồi vừa đi vừa liếc nhìn bảng số phòng trên những cánh cửa, tôi cũng dừng bước tại căn phòng số 17. Sao lại là nó ư? Đơn giản bởi Kaito đã rặn tôi rằng cậu ấy sẽ đến thăm Rin ở phòng này trước khi bỏ tôi lại ở phòng 30.

Thăm Rin à...

Thú thực, vốn cậu ta không ưa gì tôi, nên bản thân cảm thấy có chút khó khăn trong việc quyết định nên xoay tay nắm cửa hay không.

Và trong lúc bản thân vẫn còn do dự, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình.

"Hửm? Nhóc không vào à?"

Không có lấy một tiếng bước chân, người đàn ông tên Gaido đã đứng cạnh tôi tựa bao giờ.

Vẫn là thân hình đồ sộ với bộ yukata đấy, nhưng lần này nhờ ánh đèn rõ ràng của nơi đây mà tôi có thể thấy rõ được "nó". Hay nói đúng hơn là điều làm nên sự đáng sợ của y, một vết sẹo dài trên má.

Đáng sợ...

"Sao vậy? Sao nhóc im re vậy?"

"Dạ...dạ..."

Cái giác căng thẳng tột độ này gì? Tôi đang sợ một người vừa cứu mình sao?

Điều hoà nhịp thở của bản thân, tôi cố giữ bình tĩnh và hỏi ngược lại.

"Ngài cũng đến thăm Rin à?"

Y chỉ gật đầu.

"Vậy trùng hợp quá, chúng ta vào thôi nhỉ."

Tôi cố gượng cười, cơ mà có vẻ y đã nhận ra sự giả tạo của nó nên tôi cũng nhanh chóng quay mặt về phía cửa mà mở nó.

Đặt tay lên cái nắm đấm cửa, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh buốt giá của nó, thật kì lạ.

Hay là do tay mình đang đổ mồ hôi?

Từ từ mở cánh cửa gỗ cũ kĩ này, tôi cùng ngài Gaido bước vào phòng bệnh của Rin.

Căn phòng này cũng không khác phòng bệnh tôi là bao, nhỏ nhắn, có một chiếc giường ở cuối phòng với màn che cạnh đó đã được thu vào. Nhưng điều khiến nó khác biệt chính là ba nhân vật đang trò chuyện nhỏ nhẹ trong lúc ngồi đợi người bạn của mình tỉnh dậy.

"Ồ Kazuto, cuối cùng cậu cũng tới...thầy Gaido!?"

Thốt lên đầy bất ngờ nhưng đủ nhỏ để người đang nằm kia không tỉnh dậy, Mika hết nhìn chằm chằm vào tôi thì lại đến ngài Gaido. Mà cũng dễ hiểu, khi mà tôi, một người mới gặp chiều nay đột nhiên lại đi cùng với thầy của họ.

"Bọn ta chỉ tình cờ gặp trước cửa thôi."

Giải thích ngắn gọn cho sự tò mò của ba người kia, y bước đến cạnh giường bệnh của Rin và xem xét tình hình của cậu ta.

"Ta nghe nói là bị đánh sau lưng, thế nào rồi?"

"Dạ...? Ưm...Vết thương không sâu lắm, nhưng vì mất nhiều máu nên anh hai vẫn chưa tỉnh dậy từ lúc ấy đến giờ ạ."

Trả lời với một giọng nhỏ nhẹ, Yumi quay sang nhìn anh trai của mình một cách đầy lo lắng. Có vẻ như dù biết cậu ta đã qua đã cơn nguy kịch thì cũng không thể làm mất đi cái cảnh tượng kinh hoàng trước đó trong tâm trí cô.

Tôi có nên an ủi cô ấy không nhỉ? Mà không, dù có nói gì thì nó cũng sẽ vô dụng thôi. Chắc chắn, điều duy nhất xoa dịu được áp lực trong tim cô, không là gì khác ngoài việc Rin tỉnh dậy.

"Mà...về chuyện mấy đứa trốn ta ra khỏi làng, ta vẫn chưa được nghe câu trả lời."

Nghe đến đây thì cả ba người kia đều giật bắn mình. Yumi thì không dám ngoảnh lại, còn Mika thì liên tục lấy tay đẩy Kaito về phía trước. Nhìn cảnh nửa buồn cười nửa căng thẳng này cũng giúp tôi hiểu phần nào đó về độ nghiệm trọng đằng sau câu hỏi vừa rồi.

Bất chợt Kaito liếc nhìn về phía tôi, trông như cậu ta đang cố tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía tôi vậy. Và xui xẻo thay cho cậu, tôi ngay lập tức ngoảnh mắt về hướng khác và giả bộ như không nhìn thấy gì.

Xin lỗi Kaito...

Đúng vậy, với một thứ mà như trên trời với tôi thì có khi cố giúp lại thành phá hoại.

Thế nên trong 36 kế, chuồn là thượng sách.

Xị mặt và thở dài như đã chấp nhận số phận, Kaito trả lời ngài Gaido với một cái giọng lí nhí nhưng đủ nghe.

"Chả là lúc ấy...bọn em không tìm thấy thầy trong phòng...nên đã quyết định đi trước ạ, haha."

"Hử, cái trước của mấy nhóc là 4 giờ sáng hả? Tầm đấy thì ta vẫn còn trong phòng mà, mâu thuẫn quá nhỉ."

"Éc..."

Chỉ với một câu trả lời, ngài Gaido đã khiến Kaito tái xanh mặt và cứng họng, không nói thêm được lời nào.

"Haizz...ít ra thì không đứa nào bị thương, còn trường hợp của Rin thì cũng là do trận trong làng. Nên lần này ta cho qua."

"A...vâng! Tụi em hứa sẽ không có lần sau đâu ạ."

"Nên là vậy, không thì đừng mong thêm bất cứ một chuyến đi nào như thế này nữa."

"Ặc..."

"Được rồi...giờ thì..."

Một lần nữa, tôi lại ở trong tầm ngắm của ánh mắt sắc bén kia. Tuy không còn thấy ớn lạnh nữa, nhưng điều đó cũng không tài nào làm vơi đi được cái cảm giác bồn chồn này trong người.

"Giải thích cho ta về tên nhóc này đi."

Thở phào vì cuối cùng cũng chuyển chủ đề, Kaito bắt đầu luyến thắng về những đã xảy ra trong khu rừng kia.

Nghe được toàn bộ câu chuyện, ngài Gaido không giấu nổi sự ngạc nhiên của bản thân nơi khuôn mặt. Nhưng đáng tiếc là chúng tôi cũng chỉ được chiêm ngưỡng nó trong giây lát. Trước khi ngài ấy trở lại với sự điềm tĩnh và lạnh lùng như ban đầu.

"Ra là vậy...Kazuto."

"Vâng?"

"Ra bên ngoài, ta có chuyện riêng muốn bàn với nhóc."

Chuyện riêng? Rốt cuộc với một tên nhóc mới gặp tôi đây thì ngài ấy muốn bàn chuyện gì chứ? Mà hơn nữa là lại còn quan trọng đến độ không thể nói trước mặt Kaito và mọi người.

Phần lo sợ phần tò mò, tôi nhích đôi chân run rẩy lên, từng bước một đi theo con người vạm vỡ kia về phía cửa.

Ắt hẳn lúc này cả ba người kia cũng sốc không kém gì tôi đâu, nhưng có vẻ họ cũng chỉ có thể im lặng mà dõi theo thôi.

Cạch.

Sau khi chắc chắn rằng bản thân đã đóng chặt cánh cửa gỗ, ngài Gaido quay mặt về phía tôi.

Đôi mắt ấy, cứ như được làm bằng băng vậy, càng nhìn vào nó, thân thể tôi càng trở nên cứng đờ. Đến nỗi một chuyển động nhỏ thông thường cũng đột nhiên trở nên đầy khó khăn.

Vậy mà tưởng sau vụ con quái vật kia là yên ổn rồi cơ...rõ xui mà.

Than vãn chán chê trong tâm can xong, tôi lấy hết dũng khí để bắt đầu cuộc hội thoại.

"Ngài...muốn nói với cháu chuyện gì vậy ạ?"

Không để tôi phải chờ lâu như lâu như ông già nào kia, ngài Gaido ngay lập tức tiếp lời với một chất giọng đầy nghiệm nghị.

"Nhóc, thật sự bị mất trí nhớ?"

"Vâng..."

"Vậy à..."

Hướng ánh mắt về phía vườn hoa nhỏ ngoài cửa, người đàn ông băng giá trước mặt tôi thở hắt ra rồi thầm thì điều gì đó.

"Không ngờ...lại theo cách này..."

"Dạ?"

"Lũ Kaito sẽ phải rời khỏi đây vào sáng mai, vậy nhóc định làm gì khi bọn nó đi rồi?"

Một câu hỏi chí mạng. Quả thực, tôi không thể nào nghĩ ra được điều bản thân sẽ làm, nên làm khi không còn Kaito và những người khác giúp nữa. Tất cả như một làn sương dày mờ mịt, chặn tầm nhìn của tôi về con đường phía trước.

"Cháu...không biết nữa..."

"Ừm. Vậy ta có đề nghị nhỏ..."

"Đề nghị", khoảng khắc hai từ này được phát ra từ cổ họng ngài Gaido thì cũng là khi máu tò mò trong tôi sôi sùng sục lên.

"...hãy đến học cùng cũng tụi Kaito đi."

Hả!?

Khoan khoan, cái gì cơ? Ngài Gaido vừa nói là...tôi...đến học cùng Kaito và những người khác á?

Nhưng vì lý do gì?

Phải, tôi và người "thầy" lực điền đây mới gặp nhau lần đầu vài tiếng trước. Ấy mà chưa gì đã đưa ra một đề nghị như nhìn thấu tâm can tôi vậy.

Hoặc không loại trừ trường hợp, sẽ có một cái giá không nhỏ đằng sau điều hấp dẫn mà kì quái này.

Tốt nhất là nên hỏi cho rõ ngọn ngành.

"T...tại sao?"

"Tại sao à...xin lỗi nhóc, bây giờ ta chưa thể trả lời ngay được."

Sao tôi không ngạc nhiên nhỉ?

Mà kệ đi. Bởi quan trọng hơn...

"Cháu rất vui khi nghe được ngài nói vậy. Nhưng...cháu nghĩ Kaito không đồng ý đâu. Vì..."

Nén tiếng thở dài vào trong tâm trí, tôi hít một hơi rồi nói hết phần còn lại.

"...chúng cháu chỉ là người lạ."

"Nhóc chắc chưa?"

"Vâng?"

"Tự hỏi chúng nó đi."

Trước sự ngỡ ngàng của tôi, ngài Gaido đưa tay xoay mạnh cái nắm cửa và đẩy nó vào trong. Động tác ấy dứt khoát và nhanh đến nỗi, tôi tưởng cánh cửa mỏng manh bằng gỗ ấy sẽ gãy làm đôi sau cú này.

Và không rõ có phải do tôi nhầm lẫn không, khi mà bản thân nghe được một tiếng kêu đau lớn ngay sau đó.

"Kaito, Mika!?"

Ngó đầu vào trong thì tôi mới giật mình khi nhận ra cả hai người họ đều đang ngồi bệt trên sàn và liên tục xoa đầu mình.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Hai đứa nó vừa nghe lén đấy."

"Nghe lén!?"

Gì cơ, tôi không nghe lầm chứ. Mà không...việc này cũng đâu quá kì lạ đâu. Phải, ắt hẳn trí tò mò đã xâm lấn hết bộ não của não của họ.

Và để rồi kết quả là thế này đây.

"Sao lại...bọn em có nghe được gì đâu...Mà hơn nữa là bọn em ở sau cửa mà."

Khác với vẻ mặt ngơ ngác của Mika và Yumi, Kaito lại tỏ vẻ bất mãn và thèm khát một câu trả lời chính đáng.

Kể ra tôi cũng đâu có kém cậu ta đâu, bởi giờ bản thân cũng hiếu kì đến mức sởn hết da gà rồi.

"Học cách ẩn ma lực đi rồi hẵng ngạc nhiên."

Nghe đến đây thì Kaito liền im bặt, trông không phải vì cậu đã thoả mãn với nó, mà giống như bất lực hơn.

Mà "ẩn ma lực" nghĩa là gì?

"Ta đi đây, mấy đứa tự lo đi."

Dứt lời, ngài Gaido rời đi mà không giải thích gì thêm.

Tự lo à...

Nghĩ đến đây thì tôi mới nhìn về phía Kaito. Lúc này cậu đang gãi đầu lia lịa như thể đang cố động não vậy. Có lúc cậu ta ấp a ấp úng như muốn nói gì đó, nhưng xong lại lắc nhẹ đầu mà im lặng.

Và sau một khoảng ngắn chờ đợi thì Kaito cũng đứng dậy, ngáp ngắn một hơi và làm động tác vươn vai.

"Mà nè...Yumi có kể cho bọn tớ là cậu ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cậu đấy, Kazuto."

"H...hể...mi...mình..."

Giật bắn bắn mình và rồi là lúng túng, khuôn mặt Yumi bỗng chốc trở nên đỏ ửng như quả cà chua. Dù không xa lạ gì với trạng thái ngại ngùng này của cô nữa, cơ mà tôi vẫn cảm thấy Kaito thật đáng trách. Khi mà đã đưa cô vào tình huống khó xử như thế này.

Ấy vậy mà tôi vẫn không thấy Mika mở lời phản đối chuyện này.

Kì lạ thật...

"Kazuto, cậu có mu...muốn... làm b..b...bạ..."

"Bạ"? Nếu tôi nhớ đúng thì cô cũng nói như vậy với tôi lúc ở nhà trọ. Có lẽ là điều gì đó khá quan trọng nên giờ cô vẫn định nói lại.

Đáng tiếc là sau một hồi mong mỏi chờ đợi, Yumi cũng không thể nói ra được. Kết quả là vì quá xấu hổ mà cô ôm mặt và cúi gằm xuống.

Thấy vậy Kaito và Mika chỉ nhẹ thở dài, rồi cậu đột nhiên tiến về phía tôi và vỗ vai con nai vàng ngơ ngác này đây.

"Để tớ nói thay Yumi cho. E hèm...ý cậu ấy là muốn làm bạn với cậu đó."

"Hả?"

Cái gì cơ? Tai tôi không có vấn đề gì đúng không? Tôi không nghe sai một chứ nào đúng không?

Trong lúc tôi vẫn còn đang đơ người ra thì Mika, người vỗ nhẹ lên đầu Yumi để giúp cô bình tĩnh, ngay sau đó cũng nối tiếp với một câu trả lời đầy ngạc nhiên hơn.

"Yumi đã nói với tụi mình rồi, cậu ấy...à không, bọn mình đều muốn làm bạn của cậu, Kazuto."

Bạn...?

Thú thực, điều này nằm ngoại mọi dự đoán ngu ngốc của tôi. Tất cả...diễn ra nhanh một cách chóng mặt, đến độ các cảm xúc của tôi cứ liên tục đè ép lên nhau vậy.

Và liệu...tôi có xứng đáng?

"Nhưng...chúng ta chỉ mới gặp nhau...mấy cậu còn giúp đỡ tớ rất nhiều nữa...tớ không nghĩ mình..."

"Thôi nào, cậu cũng đã cứu Rin đó thôi. Coi như là hoà đi."

"..."

Giơ ngón cái về phía tôi, Kaito mỉm cười như thể đang nói "không sao đâu".

Bị cậu ta nắm thóp rồi à...

Quả nhiên, dù có tự nhủ rằng bản thân không hề xứng đáng thì cũng không thể nào xoá được hết cảm xúc thật sự trong thâm tâm tôi. Và đó, không là gì khác ngoài một niềm vui sướng tột cùng.

"V...vậy...Kazuto...cậu muốn làm bạn với mình, Mika và Kaito chứ?"

Không để mọi người phải chờ lâu sau câu hỏi đã được Yumi sử dụng hết dũng khí để nói ra kia, tôi mỉm cười và giơ ngón cái lên như cái cách Kaito đã làm.

"Đương nhiên rồi, rất vui được làm bạn các cậu."

Phải, không theo cách này thì là cách khác, tôi sẽ trả ơn mọi người bằng cách giúp đỡ họ nhiều nhất có thể...dưới tư cách là một người bạn.

***

Póc.

Tiếng giọt nước?

Thật kì lạ, khi mà tôi có thể nghe rõ mồn một âm vang nhỏ bé đó. Không, nếu nghĩ kĩ hơn thì đây không phải là "nghe", mà đúng hơn là nó như được truyền thẳng vào não tôi vậy.

Nhưng quan trọng hơn, vì lí gì mà mí mắt lẫn tứ chi tôi đều không thể di chuyển thế này?

Tôi đang...mơ sao?

Bỗng một một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến tôi ớn lạnh.

"Nè...cậu...không nhớ à?"

Hả? Ai vậy? Sao tôi không mở miệng ra được?

Trong giây lát, tôi cảm thấy như giọng nói kia rất quen thuộc với bản thân, cho dù đây mới là lần đầu nghe được.

Không phải là của Yumi hay Mika...vậy là ai?

Póc.

Thứ âm thanh đó lại vang lên, và vẫn không hề có bất kì tạp âm nào ngoài nó cả.

Chỉ có điều sau khi nghe thấy nó, tôi lại có thể mở đôi mắt của mình ra.

Ánh trăng huyền ảo chiếu rọi xuống nơi này giúp bản thân có thể nhìn rõ xung quanh. Thật kì lạ, vị trí tôi đang đứng lên không phải là đất hay bất kì bề mặt rắn nào khác, mà là nước. Mà nói đúng hơn, nơi đây như thể một đại dương trải dài đến vô tận vậy.

Dù cảm thấy có chút lo âu, cũng như tò mò về nơi quỷ quái này, nhưng những gì tôi có thể làm được là đứng im và ngắm nhìn cái khoảng không gian tối tăm kia.

Yên ắng thật đấy...nhưng không hiểu sao tôi khá thích nó.

"Grào!"

Bỗng một tiếng gầm lớn vang lên, nó quen thuộc đến mức đáng sợ, phải, đó là của con Surtunbear.

Mặt trăng thì cũng theo đó mà chuyển thành một màu đỏ ngầu. Và ánh sáng của nó khiến nơi đây, từ một chốn yên bình vắng lặng, biến hoàn toàn thành một "biển máu".

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, từ mặt trăng bắt đầu chảy ra một loại chất lỏng đặc quánh xuống nơi đây.

Máu...?

Như thể có ý thức riêng, chúng chầm chậm chảy về phía tôi và dần tạo thành một đống nhầy màu đỏ quái dị. Rồi chẳng mấy chốc, chúng kết tạo thành một bức tượng to lớn.

Hình dáng này...là Surtunbear!?

Khoảnh khắc cơ thể của nó trở nên hoàn chỉnh, thì cũng là khi tôi phải đón nhìn ánh mắt đỏ rực, khát máu kia. Nó như nuốt chửng lấy tôi, đưa tôi vào nhà tù của sự chết chóc.

Và không hiểu vì sao, dù rất muốn, nhưng bản thân không tài nào có thể nhắm mắt nổi.

Chỉ có thể nhìn thẳng vào nó và gào thét trong thâm tâm.

Tôi phải chạy, phải di chuyển.

Nhưng vô ích.

Tại sao!? Tại sao chân tôi không cử động được?

"Grào!"

Đưa cây chuỳ lên cao, con quái vật gầm lên một tiếng và quật xuống người tôi.

Rầm.

"Aaaa!"

Tôi thở hổn hển, rồi liên tục sờ quanh người để chắc chắn cơ thể vẫn còn nguyên.

May quá...chỉ là ác mộng.

Cốc cốc.

"Ai vậy!? Oái!"

Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên khiến tôi giật nảy mình và ngã khỏi giường. Tôi tự hỏi ai có thể gọi mình "đúng lúc" thế này.

Cú này thì là đau thật...

"Chào buổi sáng...là mình, Yumi đây. Ưm...mọi người...cậu có muốn ăn sáng cùng tụi mình không?"

Ăn sáng?....Đã gần 8 giờ rồi á!?

Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc treo tường từ dưới sàn, tôi mới hốt hoảng khi nhận ra bản thân đã ngủ dậy muộn cỡ nào. Nhanh chóng bật dậy khỏi cái sàn lạnh lẽo này, tôi cố phóng nhanh hết cỡ để mở cửa.

"Chào buổi sáng Yumi! À phải, cậu đợi tớ chút được không? Tớ vừa ngủ dậy."

"Ư...Kazuto...ư..."

Bất giác má Yumi trở nên đỏ ửng như cà chua và cô lập tức lấy tay che mặt lại ngay giây sau đó. Thật khó hiểu và kì cục khi mà cô tự dưng lại làm vậy.

"Hửm? Mặt tớ dính gì à?"

"Không...nhưng..."

Nhìn theo hướng mà Yumi đang trỏ, tôi hốt hoảng nhận ra rằng người kì cục ở đây không phải cô, mà là chính tên ngốc tôi đây. Và tên đần này bấy giờ đang không hề có tí mảnh vải che thân trên nào.

"A...a...xin lỗi! Cậu đợi tớ chút!"

"Ư...ừm."

Rầm.

Đóng sập cửa lại sau lưng mình, tôi chạy lại phía giường để túm lấy cái áo rồi bứt tốc phi vào phòng tắm.

Cái mắm tôm gì vừa xảy ra vậy!?

Đập đầu vài cái vào tường như để tự trừng phạt bản thân, tôi cố lấy lại sự tỉnh táo mà tốc lực chuẩn bị nhanh nhất có thể. Và sau khoảng hai, ba phút hì hục thì tôi cũng hoàn thành điều cần làm và ra khỏi phòng.

Mở cánh cửa làm bằng gỗ lim ra, va vào mắt bản thân là người con gái trong bộ dạng lúng túng khi thấy tôi.

Mặc một chiếc váy trắng đơn điệu dài đến đầu gối, nó làm nổi bật lên cái tính chuyên ngại ngùng đến độ "trong sáng" của cô. Mà còn có lẽ là không phải nói quá, khi trông cô ấy sẽ như một thiên thần giáng trần nếu đội lên chiếc vòng vàng và có thêm đôi cánh lông vũ trắng vậy.

Thú thực thì tôi nghĩ là bất cứ thằng đực rựa nào cũng sẽ 'hồn lạc phách xiêu' thôi, khi mà chứng kiến cảnh một tiểu thư xinh đẹp, dễ thương đang đứng đợi mình.

Nếu Rin biết về đống suy nghĩ này thì tôi chết chắc quá.

"Xin lỗi đã cậu chờ lâu, chúng ta xuống phòng ăn thôi nhỉ."

Yumi chỉ gật đầu và né ánh mắt của tôi.

Có vẻ là dù đã làm bạn, nhưng cô vẫn cảm thấy khó khăn trong việc giao tiếp với tôi. Mà, chính ra thì tôi cũng đâu khá khẩm hơn tí nào, bản thân vẫn im vẫn như hến.

Có lẽ tôi thực sự nên thử nói gì đó.

"Nè Yumi, Rin thế nào rồi?"

Chắc nếu hỏi về người khác thì cô sẽ không cảm thấy khó xử.

"Ưm...anh hai cũng đã hồi phục rồi, nhưng trông anh ấy có vẻ không vui lắm..."

"Sao vậy?"

"Anh hai...bảo rằng việc để bị đánh lén và..."

"Và?"

"...việc cậu cứu anh ấy là một nỗi nhục lớn."

Sao tôi không ngạc nhiên nhỉ.

Không phải là nói xấu hay gì, nhưng điều duy nhất hiện giờ tôi mà tôi thấy được ở Rin, chỉ có sự kiêu ngạo. Cơ mà nếu lời Mika là đúng, thì tôi chỉ cần cố lấy niềm tin rồi kết bạn với cậu ấy là ổn thoả.

Chỉ có điều là 'nói thì dễ hơn làm'.

"Kazuto, cậu đừng ghét anh hai nha...anh ấy chỉ..."

"Tớ biết mà...Với lại tớ cũng muốn làm bạn với Rin nữa mà...dù có đôi chút khó khăn."

Nghe vậy Yumi liền mỉm cười với tôi. Có vẻ một nỗi buồn phiền trong tim cô vừa được gỡ bỏ.

"Cảm ơn cậu, Kazuto."

Lẽ nào đây là bước đầu trong hành trình trả ơn của tôi?

Cuộc trò chuyện của chúng tôi, cứ thế, kéo dài thêm được chút lâu trước khi tới phòng ăn.

***

"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu."

Hối lỗi với cả nhóm xong, tôi ngồi xuống vị trí cạnh Kaito.

Có thể nói phòng ăn này khiến tôi có đôi chút ngạc nhiên, bởi cấu tạo của nó khá đặc biệt so với các phòng khác, bốn phía đều có cửa ra vào. Một cái dẫn vào nhà bếp, một dẫn ra ngoài sân sau, và hai cái còn lại dẫn ra hành lang nhà trọ. Nằm giữa căn phòng là hai chiếc bàn gỗ dài với những chiếc zabuton được bày quanh chúng.

Trái với hai cái bàn ăn giản đơn, những cái nệm mỏng zabuton đều được thêu những hoạ tiết bắt mắt. Chiếc thì có hình bông sen rộng nở, có cái trông như một bầu trời đêm với hàng hà ngôi sao sáng. Chúng như biến nhà trọ nhỏ bé này thành một nhà hàng hạng sang vậy.

Cảm thấy khó hiểu với vẻ mặt đăm chiêu của tôi, Kaito dừng đũa mà bắt chuyện với tôi.

"Nè, có gì làm cậu bận tâm à?"

"À không...chỉ là tớ tò mò xem ai đã thêu những cái zabuton này thôi."

"À, chính là bà chủ nhà trọ đấy."

"Thật á?"

Thú thực thì tôi khá bất ngờ, bởi đâu thể ngờ được người làm ra những vật tuyệt đẹp này lại là một bà lão chân yếu tay mềm. Có lẽ tôi cần dừng việc hay kết luận về người khác dù mới tiếp xúc với họ được đôi chút thôi.

"Đúng vậy, đó là sở thích của bà ấy từ khi còn trẻ."

"Ra là vậy..."

Tôi nhẹ gật đầu rồi quay lại với bữa ăn.

Bữa sáng của chúng tôi khá đơn giản, mỗi người ba chiếc bánh kếp. Nhưng ý tưởng phết mật ong lên của Mika đã khiến nó trở nên ngon hơn gấp nhiều lần. Mỗi miếng cắn là một lần cảm nhận được vị ngọt của mật ong từ từ chảy trong khoang miệng mình. Không còn từ gì diễn tả chuẩn xác hơn ngoài "ngon tuyệt".

Và rồi, vì quá nghiền cái vị ngọt mà tôi đã ăn hết đĩa tựa khi nào, nhanh đến cái độ mà những người khác mới ăn xong một chiếc.

"Ăn nhanh đấy."

Nhìn tôi với vẻ mặt lém lỉnh, trông Kaito như sắp trêu đùa tôi về cái sức ăn kinh dị của mình.

Chắc là tôi nên hỏi gì đó để tránh thôi.

"Nè Kaito...kể tớ nghe về trường của cậu đi."

"Hừm...trường của tớ á? E hèm..."

Nhẹ hắng giọng, trông Kaito khá hứng khởi khi tôi hỏi vậy. Có vẻ tôi sẽ được nghe một tràng thuyết trình dài đây.

Ngôi trường của họ có tên là "Bắc Surima". Tên nó được đặt như vậy cũng dễ hiểu, nằm ở phía bắc của vương quốc Surima và là một trong bốn trường cao trung lớn nhất của vương quốc. Nơi đó chuyên đào tạo các học sinh về ma pháp và cách chiến đấu. Ngôi trường có mười lăm lớp, chia làm ba năm học và mỗi khối sẽ có năm lớp. Kaito và nhóm của cậu là học sinh năm nhất, lớp 1-A.

Ngoài ra, nằm phía đối diện với khu trường học là khu kí túc xá dành cho học sinh, họ sẽ sống ở đó trong cả ba năm học và thường chỉ về nhà trong các dịp nghỉ lễ.

Có một điều khiến tôi khá ngạc nhiên, đó là Yumi, tuy nhỏ hơn mọi người một tuổi nhưng vì trí thông minh không kém cạnh gì anh trai mình, cô được đặc cách học trên một lớp.

"À, và cho cậu biết, lớp chúng ta hội tụ những người giỏi nhất của năm nhất đó."

Kaito vỗ ngực, trông cậu rất tự hào về việc này.

"Hừ, nói vậy chứ ông toàn đứng bét lớp, thế mà còn ra vẻ."

"Hả!? Ít ra tôi có thể lực tốt nhất lớp đấy."

"À phải rồi nhỉ, những tên thiểu năng thường như vậy."

Có lẽ so sánh theo kiểu này không được đúng lắm, nhưng bấy giờ, trông Kaito và Mika không khác gì chó mèo cắn nhau.

"Cái...Xì! Ít ra không ẻo lả, mềm yếu như bà. Ra ngoài chiến trường chắc chắn sẽ cong đuôi chạy đầu tiên."

"Hảaaa...? Mày bảo ai mềm yếu cơ...HẢ THẰNG NÃO ĐẤT NÀY!?"

Đập mạnh hai tay xuống bàn, Mika không thèm để ý đến cái đĩa bánh cô vừa đánh rơi mà ngay lập tức lao về phía Kaito.

"Ê, khoan, Mika...khoan đã...Aaaa!!"

Sau khi bị tẩn cho một trận, Kaito bị Mika dán băng dính vào mồm và phải miễn cưỡng nghe lệnh cô dọn đống bánh vừa rơi xuống sàn kia. Và dù muốn giúp cậu ta, nhưng khi tôi tiến lại gần thì lập tức bị Mika ngăn cản. Hơn nữa cô còn lườm mắt về phía tôi như muốn nói "giúp cậu ta đồng nghĩa với cái chết" vậy.

Đúng là bà chằn có khác...

Ngoảnh sang phía Rin và Yumi thì trông họ như đang ở thế giới hoàn toàn khác. Trái với phong cách vừa ăn vừa nói của Kaito và Mika, hai người họ chỉ im lặng và từ tốn mà hoàn thành đĩa ăn của mình. Có vẻ vì sống trong một gia tộc lớn nên phép tặc trên bàn ăn của họ cũng được mài dũa kĩ càng.

***

"Gặp tôi ở ngoài, một mình."

"Hể..."

Chặn đứng tôi, người đang trên đường quay về phòng, Rin để lại một câu lệnh mà không giải thích lí do. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị kia của cậu ta thì tôi cũng không dám từ chối mà chỉ có nước đi theo.

Chắc là về vụ tối qua.

Nơi Rin dẫn tôi đến theo là một con hẻm cạnh nhà trọ. Quả thực thì ngoài khuôn mặt ra thì cậu ta còn biết chọn một địa điểm kinh dị nữa. Tại đây thì không hề có một bóng người lui tới, cũng như chút ánh sáng mặt trời.

Cậu ta dựa vào tường, đợi tôi tới gần mới mở lời.

"Trước tiên tôi muốn cảm ơn cậu vì đã cứu tôi."

"Vậy mà tớ tưởng việc gì cơ. Nếu là chuyện này thì cậu không cần ph..."

"Tuy nhiên!"

Rin bất chợt nói lớn để chặn họng tôi, dựa vào cái tông giọng ngày càng trầm xuống của cậu ta, tôi đoán điều kế tiếp sẽ không vui vẻ tí nào.

"Tôi đã nghe Yumi kể lại cách cậu đánh tối qua rồi. Một người mất trí nhớ mà chiến đấu được như vậy có thể là do bản năng sẵn có. Nhưng với tên nhóc trạc tuổi tụi tôi, thì cậu lấy đâu hàng đống kinh nghiệm chiến đấu mà trở thành bản năng như vậy?"

"Cái đó..."

Đây rồi.

Tôi thở dài trong lòng và than vãn về việc Rin lại bắt đầu màn tra khảo đầy đáng sợ của mình. Nó khiến tôi ước rằng bản thân có chiêu gì đó để tàng hình, hay để lại một hình nộm để tôi có thể lẻn đi.

"Không chừng cậu đang lừa chúng tôi và thực chất cậu không mất trí nhớ. Dù là cái nào thì chỉ cần phát hiện là tôi sẽ không ngại vấy bẩn tay mình đâu."

Từng câu chữ thốt lên từ miệng cậu ta làm tôi ớn lạnh. Và tuy không có đủ ánh sáng để nhìn rõ nhưng tôi chắc chắn, đằng sau cặp kính kia là một ánh mắt của một kẻ đi săn, sẵn sàng giết hạ con mồi ở đây là tôi.

"..."

Buồn thay, dù tâm trí muốn biện hộ nhưng cổ họng tôi lại chẳng thể phát ra một âm nào. Lẽ nào tôi cảm thấy run sợ trước áp lực mà Rin mang đến?

Có vẻ vì không nhận được một câu phản biện từ tôi nên Rin nhanh chóng bỏ đi mà không nói thêm gì. Kết quả là chỉ còn tôi đứng như cái tượng ở con hẻm tối tăm này.

"Có vẻ sẽ khó khăn và cần nhiều thời gian đây."

Sau một lúc nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang chảy mồ hôi của mình, tôi nhẹ mỉm cười và chậm rãi quay về nhà trọ.

Dù bản thân mới trải nghiệm thế giới được một buổi tối, thế nhưng mọi thứ cứ liên tục "đáp" vào người khiến đầu óc tôi quay cuồng. Thú vị có, vui vẻ có, đến sợ sợ hãi cũng có nốt. Như thể nơi đây đang thúc giục bản thân tiếp thu nhiều thứ càng nhanh càng tốt vậy. Nó làm tôi tò mò rằng liệu những sự kiện đã xảy ra có phải do ông ta định đoạt?

Nhưng nếu đó là thật thì lí gì tôi lại cần thực hiện ba cái trò anh hùng này? Không, thứ đáng để hỏi ở đây là tại sao bản thân lại muốn cố gắng làm tốt mọi thứ thế này?

Dừng lại giữa con đường đất này, tôi ngước lên ngắm nhìn bầu trời trong xanh và tận hưởng tia nắng ấm áp của mùa xuân.

Chắc là có mục đích cũng không tệ.

***

Sau một hồi thư thái tản bộ quanh làng thì cuối cùng tôi cũng về đến nhà trọ. Lúc này mọi người đều đang ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ, nhìn thấy cảnh tượng đó...không hiểu sao...tôi cảm thấy thật yên bình.

Nhưng buồn thay, cảm giác đó cũng không kéo dài được bao lâu. Khi mà tôi bắt gặp đôi mắt đầy sức nặng của Rin.

"Ực..."

Nuốt sự lo lắng của bản thân xuống dạ dày, tôi tiến về phía phòng khách, nơi Kaito và mọi người đang ngồi.

Dù được coi là "bộ mặt" của một nhà trọ, nhưng nơi đây lại có kết cấu quá đỗi đơn giản, khéo còn không cả bằng cái phòng nghỉ của tôi nữa.

Nằm dịch về phía bên phải của nhà trọ, phòng khách hay phòng trà này đây chỉ có đúng một cửa kéo ra vào được làm bằng gỗ. Bên trong, dù rộng gần gấp đôi so với phòng ăn nhưng ngoài cái bàn dài, vài cái zabuton xung quanh và bộ chén trà trên bàn thì không còn gì khác.

À không, vẫn còn một thứ nữa, có một bức vẽ nhỏ được đóng khung và treo lên phần tường đối diện cửa ra vào.

Thú thực, theo quan điểm của một kẻ không có mắt thẩm mĩ tôi đây thì trông nó khá là dị. Bởi căn bản là tôi không thể nhìn ra nó vẽ về cái gì. Hình ảnh một bông hoa hồng màu đen dùng những dây gai của mình để ngăn một con chim sẻ bay lên bầu trời, ý nghĩa ẩn sau nó có thể là gì được nhỉ?

"A Kazuto, đứng cạnh cửa làm gì, vào đây đi."

Bị ngắt mạch suy nghĩ, tôi gượng cười và tiến vào trong phòng, chọn đại chiếc zabuton gần lối vào nhất rồi ngồi xuống.

"Mọi người đang bàn gì vậy?"

"Cũng không có gì hay ho lắm...à mà tối qua thầy Gaido nói gì với cậu vậy?"

Có vẻ như nhờ ơn Kaito mà không khí căn phòng bỗng quay ngắt 180 độ. Từ đang vui vẻ cười đùa bỗng trở nên căng thẳng đến nặng nề. Và kết quả là giờ tôi bị bốn cặp mắt loé lên hai từ "hiếu kì" nhìn vào.

Mà nếu Kaito hỏi vậy...có nghĩa là tối qua cậu ta không hề nói dối về việc bản thân không nghe được gì?

Kể ra như thế thì cũng tiện, bởi tôi cũng sẽ hỏi sự cho phép của họ luôn.

Liệu mọi người có đồng ý không nhỉ...?

Thở chậm lại để làm quả tim bớt "nhảy" như điên, tôi lấy hết can đảm để nói sự thật cho họ.

"Thầy ấy...mời...mời tớ đến học cùng các cậu."

"Hả!!!??"

Cả bốn người họ đồng thanh khiến màng nhĩ tôi như muốn nổ tung. Đương nhiên là tôi đã lường trước cái phản ứng này rồi. Cơ mà đến cả Rin, con người của sự nghiêm nghĩ và luôn bình tĩnh, cũng mắt chữ a mồm chữ o thì tôi khá "thành công" rồi đấy.

Dù thế, nhưng có vẻ như dùng từ "mời" hơi sai thì phải.

"Th...thật đấy à?"

Thấy Kaito căng thẳng khi hỏi vậy, tôi chỉ biết gượng cười và gật đầu.

"Ực..."

Kaito nhíu nhẹ lông mày của mình, giờ trông như cậu đang nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ vậy. Nhưng trước khi tôi kịp biện minh cho cách dùng ngôn từ của mình thì cậu đã quay phắt sang phía Mika. Hai người họ không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nhau một lúc rồi cùng ngoảnh về phía Yumi. Và y hệt vừa rồi, cô cũng làm động tác khó hiểu đó cùng họ rồi cả ba đều gật đầu.

Đến đây thì Rin như hiểu ra điều gì đó và quát lớn khiến bốn người chúng tôi giật bắn mình.

"Không được!"

"Hể...?"

Dù đơ người ra trong giây đầu tiên nhưng Kaito liền tỏ ra bất mãn ngay sau đó.

"Hả? Vì sao chứ?"

"Tôi không tin cậu ta."

"Vừa vừa thôi, cậu ấy đã cứu ông đấy."

Bấy giờ trông Rin và Kaito, như hai nhà lý luận đang ngồi đôi co với nhau vậy. Bên thì liên tục nói rằng nên giúp người gặp khó khăn, tức tôi đây. Bên thì cãi lại với một định kiến mạnh mẽ, là không nên tin người lạ.

Thú thực thì dù là ở phe trái ngược nhưng tôi thấy Rin không hề sai. Một tên lạ hoắc ở giữa rừng đột nhiên tỉnh dậy và kêu không nhớ gì, nếu tôi là cậu thì chắc chắn cũng không tin tưởng lấy một chút nào.

Nhưng dù cho có khả năng "bắn" lập luận nhanh cỡ nào đi chăng nữa, thì tất cả đều phải câm nín khi Mika nổi điên lên.

"Hai thằng đần này dừng ngay cho bà!!!"

"..."

Trước một bà chằn tựa như Tử Thần thế kia, Kaito và Rin chỉ có nước đưa mắt sang phía khác mà thở hắt ra.

"Kazuto đã nói là cậu ấy được thầy Gaido đề nghị đúng không? Vậy ắt hẳn thầy ấy phải có lý do để làm thế chứ."

Nghe vậy, Rin chỉ gật nhẹ đầu, còn Kaito thì khịt mũi và mỉm cười như thể cậu là người chiến thắng.

"Thế nên tớ nghĩ là chúng ta nên để Kazuto học chung...với lại, biết đâu vào vương quốc lại có người biết cậu ấy...hay gì đó có thể giúp cậu ấy lấy lại được kí ức thì sao? Tóm lại là chúng ta không nên bỏ cậu ấy lại ở đây một mình."

"Đúng đúng."

"Im đê, thích chết hả?"

"Híc..."

Dù Kaito chỉ bồi thêm một câu tán thánh, nhưng xui xẻo thay là nó lại phản tác dụng. Và kết quả là cậu bị Mika lườm cho trắng bệch cả mặt.

Đương nhiên là thấy Mika như vậy thì tôi cũng chả dám ho hen gì, ngoài cười nhạt một cái rồi im lặng.

"Chậc...Thôi được rồi..."

Rin tặc lưỡi, có vẻ cậu đã chấp nhận chuyện này. Và hiển nhiên là theo lối đầy miễn cưỡng.

***

Cộp. Cộp. Cộp...

Giữa con đường đất gồ ghề trải dài mấy chục cây số này, chỉ có tiếng vó ngựa đều đặn vang lên liên hồi như cái kim giây của chiếc đồng hồ. Nhưng nếu nó được nghe bởi một người có tâm hồn bay bổng, thì chắc hẳn thứ âm thanh đơn điệu này sẽ thành một giai điệu vui tai đến lạ thường.

Còn cậu ta thì một trăm phần trăm là ngược lại rồi.

Ngồi đối diện với tôi trên chiếc xe ngựa cũ kĩ này là một cậu trai trẻ tóc vàng. Và trái với sự im lặng đến từ hầu hết mọi người trong nhóm, cậu ta liên tục thở dài và than vãn.

"Trời ạ...tớ mỏi quá rồi...đến nơi chưa vậy?"

"Chưa."

Ngắn gọn mà đầy đủ. Không ai khác ngoài trưởng nhóm của chúng tôi, tức Rin, có phong cách trả lời đặc biệt đó. Chỉ cần một từ thôi là đã đủ để khiến thanh niên kia cảm nhận được sức nặng của nó rồi.

"Chúng ta đã đi được khá lâu rồi mà Kaito...tớ chắc là cũng sắp tới rồi."

Tôi thử bồi vào thêm một câu để an ủi cậu, nhưng có vẻ như nó không có tí tác dụng nào.

"Aaaa...tớ biết...cơ mà tớ chán lắm rồi...aaaa..."

Nhìn cậu bạn của mình hết thuốc chữa như vậy, tôi chỉ biết gượng cười rồi ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khác với khi còn ở làng, nơi tứ phía đều chi chít các căn nhà gỗ nhỏ và những cây thông to lớn. Thì giờ đây, khung cảnh trước đôi mắt trần tục của tôi được tô lên bằng một màu xanh bạt ngàn, mênh mông đến tận chân trời. Cái màu xanh tuyệt mĩ ấy được tạo lên bởi vô số ngọn cỏ đang vươn mình chơi đùa theo từng cơn gió thoảng.

Và tại khoảnh khắc những đám mây to lớn trên nền trời kia tan đi, thì chúng sẽ được đón nhận ánh nắng ấm áp của mùa xuân.

Có lẽ không hề sai nếu nói đây là buổi chiều đẹp nhất mà tôi được trải nghiệm. Bởi đơn giản là tôi mới đến thế giới này được có đúng một ngày rưỡi mà.

Bình lặng thật đấy...

Nhưng đáng buồn là nó không kéo dài mãi được. Bởi một lúc sau, chúng tôi lại tiến vào một khu rừng rậm rạp khác với đầy cây thông. Quay mặt vào trong xe, tôi thở dài một hơi đầy tính chán chường.

Mà nhắc mới nhớ, ngoài tôi ra còn hai người nữa cũng đang tận hưởng sự yên bình. Và đó chính là hai thiếu nữ xinh đẹp tựa như những bông hồng của nhóm.

Không phải họ cũng đang tận hưởng cái sắc xuân bên ngoài như tôi vừa rồi, mà là theo một cách khác thú vị hơn nhiều. Đó là đi vào nơi ngự trị của những bức tranh huyền ảo, nơi mà khái niệm "hiện thực" sẽ bị bóp méo thành những điều ly kì không tả xiết. Đúng vậy, đó không phải là bất kì chốn xa xăm hay bí ẩn nào, mà chính là trong giấc ngủ của họ.

Nhìn hai người họ tựa vào nhau và êm giấc nống như vậy khiến tôi không thể không cảm thấy ghen tị.

Ước gì mình được như thế quá.

Đương nhiên, tôi chỉ cần nhắm mắt một lúc thôi là ngủ được ngay lắp tự rồi. Chỉ có điều là tôi sợ rằng...bản thân sẽ nhìn thấy viễn cảnh kinh hoàng kia một lần nữa.

Kết quả là giờ chỉ có thể ngồi im đợi chờ.

Hoặc cũng có thể không.

Phải, đây là cơ hội tốt để tôi tự kiểm lại xem bản thân đã biết được những điều gì khi chiến đấu với lũ quái vật kia.

Căng não lên, tôi cố gắng sắp xếp đống thông tin trong đầu mình.

Thứ nhất, tôi có thể biến một thanh kiếm ra từ vòng tròn lửa. Và đáng ngạc nhiên hơn nữa, là khi dùng nó lao về phía lũ DemonWolf...cơ thể tôi tự động di chuyển nhanh đến độ tâm trí tôi không theo nổi và giết chúng?

Không, nếu vậy thì quá kì lạ. Vì dù tôi có "tay nhanh hơn não" thì cũng không thể nào tới cái mức mà bộ não không kịp nhận thức được.

Vậy có nghĩa là...tôi đã mất ý thức chỉ trong một giây ngắn ngủi đó? Thú thực thì nghe nó còn vô lí hơn, bởi thế thì khác gì tôi đã mộng du nhưng theo kiểu siêu nhân đâu.

Do đó chỉ có thể suy đoán rằng, ai hoặc một thứ gì đó hoặc chính thanh kiếm đã thao túng tâm trí tôi.

Hoặc cũng có thể là do tôi tưởng tượng quá lên thôi.

A...lằng nhằng quá!

Gác lại đống rối rắm vừa rồi, tôi điểm lại điều hay ho thứ hai. Đó là "lưỡi gió" được tạo thứ ánh sáng màu lục từ thanh đại đao của ngài Gaido. Có vẻ công dụng của nó là nén không khí tại nơi thanh đao chém và rồi phóng về phía trước. Suy luận là vậy, chứ là sự thật thì tôi không dám đảm bảo.

Và điều cuối cùng, chính là thứ năng lượng phát sáng màu xanh lục được dùng bởi những người là trị liệu sư.

Nghe qua cách gọi họ và những gì tôi đã thấy nó làm được cũng đủ hiểu là được dùng để chữa trị rồi. Nhưng điều khiến tôi tò mò, là Mika và Yumi không làm được. Tại sao nhỉ? Vì đó là thứ mà không phải ai cũng biến ra được? Hay vì họ chưa biết cách làm?

Cái nào mới đúng đây...

Đột nhiên Rin hô lên một tiếng khiến mạch suy nghĩ của tôi bị ngắt quãng.

"Gọi Mika và Yumi dậy đi. Chúng ta tới nơi rồi."

Khoảnh khắc Rin nói dứt câu thì cũng là khi khuôn mặt uể oải của Kaito trở nên xán lạn hơn bao giờ hết. Cậu nở một nụ cười tươi rói và háo hức lay nhẹ người để gọi hai cô nàng ngái ngủ kia dậy.

Tới rồi á?

Máu tò mò dồn lên não, bản thân lần nữa ngó hẳn đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn về phía trước xe. Để rồi vào giây phút chiếc xe rời khỏi cánh rừng, tôi đã phải há hốc mồm bức tường thành khổng lồ nơi đằng xa kia. Nó cao lớn tới nỗi, khoảng hơn một phần tư quãng đường từ đó tới rừng bị bóng râm bao phủ.

Và càng tiến lại gần bao nhiêu, tôi lại càng cảm thấy mình nhỏ bé trước nó bấy nhiêu. Như thể bản thân chỉ là người tí hon so với nó vậy.

Đáng buồn thay, quá trình tận hưởng không gian của tôi lại bị gián đoạn thêm lần nữa khi nghe thấy một tiếng hô lớn vang lên.

"Dừng lại đằng đó!"

Ra lệnh cho chúng tôi dừng xe lại trước cổng thành là một thanh niên cao ráo. Anh ta mặc một bộ giáp toàn thân mỏng bên ngoài bộ quần áo vải tối màu. Trông na ná giống như lần tôi gặp Kaito và mọi người trong rừng, ngoài việc đầy đủ hơn thì không có gì đặc biệt cả.

Điểm duy nhất khiến tôi chú ý là bộ tóc dài ngang vai màu vàng như những bông lúa sắp trổ của anh ta. Chắc chắn nó sẽ làm người khác lầm tưởng y là con gái nếu chỉ nhìn từ sau lưng.

"Cho xem giấy thông hành."

Vẫn giữ chất giọng ngang phè mà đầy nghiệm túc kia, anh chìa tay ra và nhận lấy một tờ giấy từ Rin.

"Được rồi...có chút sai sót."

Nghe thấy vậy thì Kaito đột nhiên thò đầu ra và tuôn một câu đầy bất mãn.

"Thế quái nào lại sai được, anh không nhận ra tên bốn mắt đang lái xe này à?"

"Lừa được chú mày rồi nha."

"Hả?"

Trước câu "hả" đầy tính ngơ ngác của Kaito, anh ta che miệng mình lại để cố nhịn cười.

"Xì...bố thí cho ông anh lần thắng này đấy."

"Rồi rồi, anh biết tính chú mà. Thế chuyến đi lần này thế nào? Có gì hay ho kể anh nghe đi."

"Đương nhiên..."

Dứt lời, Kaito vẫy tay ra hiệu cho tôi tới chỗ cậu.

Kể ra việc này có chút phiền toái, vì tôi chỉ muốn ngồi ngoài và quan sát tình hình thôi.

"Đây, giới thiệu với anh, cục nợ của tụi em."

Cục nợ? Tớ biết cậu đùa nhưng có nhất thiết phải làm tim tớ đau vậy không?

"Ai đây?"

Con người với mái tóc vàng và đôi mắt nâu nhạt đó nhìn tôi với vẻ mặt nửa ngơ ngác nửa nghiêm túc. Trong khi đó tên vừa dìm hàng tôi thì lại nở một nụ cười lém lỉnh hơn bao giờ hết.

"Bọn em nhặt được cậu ta ở trong rừng. Dù hơi tốn tiền mua thức ăn tí cơ mà làm người hầu được phết."

Này này, tha cho tôi đi chứ, hết cục nợ rồi giờ đến người hầu. Thế tiếp theo là gì đây? Thú nuôi à?

Thở dài trong tâm trí, tôi cố kìm nén để không gõ một cái vô đầu tên đần này.

"Đùa cũng phải có giới hạn chứ nhóc, mau xin lỗi bạn đi."

"Chậc, ông anh khó tính thế...hiểu rồi...xin lỗi nha Kazuto.

Thú thực, tôi hoàn toàn ngạc nhiên khi có người khiến Kaito phải nói "xin lỗi" đấy. Liệu anh ta có quan hệ như thế nào với cậu nhỉ? Anh em ruột chăng? Vì họ có cùng màu tóc mà?

Tạm thời để mạch suy nghĩ kia vào một góc, tôi gượng cười và đáp lời Kaito.

"Tớ không để ý đâu."

Thực ra là thốn lắm đấy.

"Em xin mạn phép xen vào, anh cho em hỏi một câu được không?"

"À Ừm. Cứ tự nhiên."

Thấy Rin nói chen vào như vậy thì anh ta ngay lập tức quay về trạng thái nghiệm nghị mà trả lời. Cũng phải thôi, đã là cậu ta thì ắt phải kèm theo sự nghiêm túc mà.

"Anh cho em biết tại sao lại đóng cổng thành được không? Bình thường nó luôn được mở ra mà?"

"À...tối qua có đám quái vật tấn công vào các cổng. Dù đã xử lí xong xuôi rồi...nhưng nhà vua bảo bọn anh đóng cửa để tăng cường phòng bị. Mà đừng lo, có giấy thông hành rồi thì bọn anh sẽ mở cổng cho qua thôi."

"Ra là vậy...cảm ơn anh vì đã trả lời."

Quả nhiên, sau lời cảm ơn của Rin thì anh ta liền cười ngượng và bảo cậu không cần trả lời theo kiểu lễ nghi tới vậy. Sao tôi lại đoán trước được? Dễ hiểu thôi, vì tôi đã thấy không biết bao lần cậu dùng phong cách này mỗi khi nói chuyện với người lớn tuổi hơn rồi. Và cũng không biết bao lần, họ có phản ứng tương tự anh chàng tóc vàng này đây.

Theo lời Kaito thì anh ta tên là Futara, một lính gác trực cổng thành phía Đông của vương quốc. Mà nếu là "phía Đông" thì ắt hẳn sẽ còn những cánh cổng khác theo các hướng Bắc, Nam và Tây. Tôi cá là chúng giống y đúc cánh cửa bên này, khiến con người ta cảm thấy nhỏ bé khi đứng gần.

Chắc chúng cũng đang được canh phòng nghiêm ngặt như bên này.

Sau một hồi chuyện trò chán chê giữa Kaito và anh chàng lính gác kia thì cuối cùng, cỗ xe ngựa nhỏ của chúng tôi lại được lăn bánh lần nữa.

Bây giờ đây, tôi đang háo hức đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài khi mà đã có thể ngắm nhìn vương quốc rộng lớn này. Và không phụ lòng sự mong đợi của tôi. Nơi đây đông vui gấp hai, à không, gấp mười lần so với lúc trong làng nhiều.

Nào là rộn ràng tiếng vó ngựa đến từ những cỗ xe trên đường. Nào là tấp nập người người qua lại khắp con phố. Hay những tiếng cười đùa vui tai của những đứa trẻ con, tiếng chào hàng đầy sôi động của những người bán hàng hai bên.

Tất cả tạo nên một bản hoà tấu tràn trề sức sống, khiến đôi chân tôi như muốn bắn hết tốc lực chạy quanh chốn đông đúc này. Nhưng vì mục đích hiện tại của cả nhóm nên tôi chưa thể làm ngay được. Phải, chỉ là "chưa" thôi. Bởi chắc chắn khi rảnh thì tôi sẽ dùng hết một ngày để khám phá chán chê chỗ này thì thôi. Mà nếu một ngày không đủ thì hai, ba...thậm chí một tuần cũng được.

Còn giờ thì tạm thời ngồi im ngắm cảnh thôi vậy.

***

"Rộng...rộng vãi..."

Bước chân xuống khỏi chiếc xe ngựa, tôi ngay lập tức bị choáng ngợp bởi khu nhà trước mắt mình.

Dù đếm thì chỉ thấy có ba toà nhà, nhưng xét về chiều cao và ngang của từng cái một thì nó phải gấp ba, bốn lần so với viện xá ở làng.

Cơ mà tôi nên nói là bản thân đã vỡ mộng không nhỉ?

Bởi theo tưởng tượng của tôi thì ngôi trường phải..."hoành tráng" hơn chứ. Ấy thế mà dù có tận bốn tầng, nhưng kết cấu lại quá đỗi đơn giản. Ngoài cái tầng một có cửa chính khá to ra thì các tầng còn lại đều chi chít các cửa phòng liền nhau. Hành lang các tầng thì trông cũng chẳng rộng là bao.

Và theo con đường tôi đi, tức từ đoạn phía sau dãy nhà tiến về trước thì tường rào cũng khá sát toà nhà, đồng nghĩa với việc nó không hề có sân sau. Buồn là thế rồi, nhưng đến phía trước cũng vậy, trông không khả quan hơn mấy.

Chưa kể đến cả biển tên trường còn không có nữa...

Thú thực thì tôi thấy cái này giống một khu chung cư hơn là một ngôi trường.

"Này Kazuto, nhìn đi đâu vậy?"

Nghe giọng Kaito vang lên, tôi cố kìm chế để không thở hắt ra và ngoảnh lại.

"Thì...trường?"

Cái mắm gì vậy!? Sao tôi lại ném thẳng vào mặt cậu ấy một câu không chủ vị gì thế này? Đừng bảo là sự chán chường chiếm được cái mồm tôi rồi nhá!?

"Hả...?"

Kaito cau mày, cậu nhìn chằm chằm vào tôi khi đang nhìn một sinh vật kì lạ vậy.

Cũng phải thôi, bản thân vừa làm quả phát ngôn ngu mà. Chắc chắn cậu ấy đã nhận ra được sự chán nản trên khuôn mặt của tôi rồi.

Sau một hồi "đấu mắt" ngắn ngủi giữa chúng tôi thì Kaito đột nhiên chỉ tay về phía sau cậu, hay nói cách khác là phía trước tôi.

"Cậu nói cái gì thế, trường phía này cơ mà."

Khoảnh khắc câu nói của Kaito vừa lọt tai tôi thì cũng là khi bản thân như được tiếp thêm niềm hy vọng. Và không chần chừ thêm tí nào nữa, tôi liền vội vã chạy dịch sang bên để bỏ qua chiếc xe ngựa đang chắn tầm nhìn này.

Học viện ma pháp Bắc Surima. Đó dòng chữ to lớn được khắc trên cánh cổng rộng lớn của ngôi trường to lớn trước mắt tôi.

Vốn chỉ dãy nhà vừa nãy thôi là đã rộng lắm rồi, ấy vậy mà trông ngôi trường này...có khi phải gấp hai hay ba lần so với nó. Và tuy chỉ có ba tầng, nhưng bù lại thì chỉ cần nhìn phần sân trước đã làm tôi có cảm giác mỏi chân rồi.

Không biết sân sau sẽ trông như thế nào nhỉ?

Hào hứng không nói lên thành lời, tôi cùng cả nhóm tiến vào trong.

Lúc này trong trường, ngoài năm người chúng tôi ra thì xung quanh đều không có một bóng người. Dễ hiểu thôi, vì đơn giản hôm nay vẫn là ngày nghỉ. Mà thú thực thì thế này cũng thoải mái hơn, vì tự dưng một tên người ngoài tôi đây vào trường thì ắt sẽ thành tâm điểm chú ý.

Về phần lý do chúng tôi tới đây, có thể nói là vừa đơn giản vừa phức tạp. Đơn giản thì là chúng tôi tới xin phép thầy hiệu trưởng cho tôi nhập học, bởi dù có được thầy Gaido mời thì vẫn cần sự cho phép của người có chức cao nhất trong trường mà. Còn phức tạp thì cũng chính là phần đối mặt với ngài ấy, hay nói đúng hơn là ngài Leo, cha nuôi của Kaito. Theo tôi được biết thì quan hệ giữa hai người họ đang không được tốt lắm. Nhưng khi hỏi lý do thì cậu từ chối trả lời.

"Đây rồi."

Sau một hồi băng qua sân trường rộng lớn và hành lang dài dằng dặc của khu nhà giáo viên, thì cuối cùng chúng tôi cũng tới đích. Cánh cửa gỗ tối màu cộng với cái bảng trắng ở trên đỉnh ghi "phòng hiệu trưởng", chỉ hai thứ đó thôi cũng đủ khiến cho cả bọn phải lưỡng lự, không dám tiến vào.

"Nè Kaito, vào trước đi để Kazuto còn vào nữa chứ."

Với chất giọng pha chút lo sợ, Mika ra lệnh cho Kaito và dùng hai tay đẩy cậu về trước.

"Chậc..."

Kì lạ thay, thay vì gân cổ lên phàn nàn hay cãi lại thì lần này, cậu chỉ tặc lưỡi tỏ vẻ bất mãn rồi cũng làm theo ý Mika.

Mà nhìn sơ qua thì hầu hết đều trông khá căng thẳng. Có lẽ vì ảnh hưởng từ quan hệ căng thẳng giữa người ngồi trong kia với Kaito chăng? Hay vì họ đã đắc tội gì đó với ngài ấy trước đây?

Hoặc...cũng có thể...cứ gắn liền với từ "thầy" thì ai cũng đáng sợ hết.

Nuốt ực các câu hỏi xuống dạ dày, tôi chăm chú nhìn Kaito mở cửa tiến vào và đi theo ngay sau cậu.

Và ngay khoảnh khắc bước vào căn phòng, tôi đã hoàn toàn sốc trước những gì mà bản thân đang thấy trước mắt.

Trong khi những gì hay ho mà tôi thấy ngày hôm nay là cả một vương quốc được bao bọc bởi cái ánh nắng ấm áp mùa xuân. Thì tại ngôi trường mang tên "Bắc Surima" này lại tồn tại một căn phong mang tính chất trái ngược. Nguyên nhân là vì ngoài chút ánh nắng len lỏi được qua các kẽ nhỏ của rèm cửa sổ, thì còn lại trong căn phòng đều tối om. Như thể là ban đếm đến nơi rồi vậy.

Nhưng mà tôi có nên cảm thấy may mắn không? Khi mà chỗ ánh sáng yếu ớn ấy lại đủ để chúng thấy được bóng dáng của người đang ngồi ở chiếc bàn chính giữa phòng.

Và trong lúc tôi vẫn đang cố nheo mắt để nhìn rõ hơn thì người đó, thì đột nhiên lên tiếng với mới chất giọng trầm không kém cạnh gì thầy Gaido.

"Cuối cùng mấy đứa cũng tới rồi à."

Cuối cùng cũng tới? Nếu nói như vậy thì tức là ngài ấy đã được thầy Gaido báo trước rồi sao?

"Nói thế tức là cũng không cần phải dài dòng rồi đúng không?"

"..."

Thật đấy à? Dù tôi biết là giữa ngài Leo với Kaito đang có xung đột, nhưng với bề trên mà nói như vậy thì chẳng phải là quá bất kính sao?

"Buồn thật...mà dù sao con cũng đang trong độ tuổi nổi loạn nên ta tạm tha vậy. Thế, đứa trẻ mà Gaido để cử, tên nhóc là?"

Bất giác bị hỏi như vậy, tôi phải mất tận mấy giây để bộ não ngu ngơ của bản thân mới có thể bắt kịp và trả lời.

"Ka...Kazuto...là Harukiri Kazuto ạ."

"Ồ..."

Thốt lên một từ cám thán tỏ vẻ thích thú, ngài Leo quay ghế về hướng cửa sổ.

"Nhóc biết đấy, cái gì cũng phải có quy tắc cả."

"Vâng?"

"Ta cho nhóc một tuần. Hãy tận dụng thời gian đó cho tốt để học hỏi. Sau đó thì ta sẽ cho giao cho nhóc một bài kiểm tra để xem nhóc xứng đáng ở lại trường không."

"Hể...?"

Cái gì cơ? Một tuần? Bài kiểm tra? Khoan đã nào, sao chưa gì mà tôi đã bị nhồi nhét cả đống thông tin thế này rồi? Mà rốt cuộc thì bản thân phải tận dụng thời gian để hỏi học cái gì và bài kiểm tra kia là về điều gì chứ?

"Gaido sẽ nói rõ hơn cho nhóc, thế nha. Chào!"

"Ơ...ơ..."

Chưa kịp nói thêm một chữ thì đột nhiên, một luồng gió mạnh xuất hiện thổi bay chúng tôi ngoài. Và đồng thời thì cánh cửa cũng đóng sầm lại như thể từ chối chúng tôi bước vào trong lần nữa vậy.

"Thế nào?"

"Tàm tạm."

Đáp lại câu hỏi ngơ ngác của Mika là sự chán nản trên khuôn mặt của Kaito. Có vẽ việc để cậu gặp cha mình như là một cực hình vậy.

Đối mặt với một Kaito u ám như vậy, tất thảy mọi người trong nhóm đều chọn nước im lặng mà quay về.

Nhưng bầu không khí nặng nề ấy chưa tồn tại được bao lâu thì đã bị phá vỡ khi chúng tôi nhìn thấy đàn ông đứng ở cổng. Vẫn là dáng người đô con đó, vẫn là khuôn mặt với vết sẹo to tướng trên má và ánh mắt lạnh như băng đó. Phải, không nhầm vào đâu được, đó chính là người đã kéo cả nhóm vô chuyện này, thầy Gaido.

Và không nằm ngoài dự đoán của bản thân, lý do thầy ấy đến đây chính là để giải thích chi tiết cho tôi về vụ bài kiểm tra kia. Cơ mà giống như tối hôm qua, thầy Gaido chỉ muốn giải thích riêng cho mình tôi. Kết quả là cả nhóm đã phải tách ra, Kaito và mọi người rời đi để trả lại chiếc xe ngựa thuê, còn tôi thì ở lại để "moi" thông tin từ người đang đứng trước mặt.

Nói là thế, nhưng thực chất thì giống như tôi bị nhồi nhét hết cái này rồi đến cái khác vào trong não hơn. Bởi ngoài thông tin về một tuần chuẩn bị cho bài kiểm tra ra, trước đó tôi còn phải ghi nhớ thêm các quy định của nhà trường nữa. Từ giờ giấc cho đến phong thái ứng xử, tất cả đều phải theo quy củ nhất định. Nếu tôi phạm luật, thì giảng viên phụ trách hoặc nhà trường sẽ dựa vào mức độ để đưa ra hình phạt thích đáng. Và trong trường hợp tệ nhất, là đuổi học.

Vì số lượng lớn các quy định, cộng thêm thầy Gaido bắt tôi phải ghi nhớ chúng xong mới được nghe giải thích về bài kiểm tra. Nên cuối cùng, tôi phải vật vã nhẩm đi nhẩm lại chúng đến hơn một tiếng mới được. Thú thực thì cái này không khác gì một chiêu trò dùng để tra tấn cả. Cũng may là bù lại, tôi được nghe chi tiết về những gì tôi phải làm để chuẩn bị.

Có vẻ như chúng đơn giản hơn tôi nghĩ. Bởi thay vì đến lớp như những học sinh khác để rồi lú lẫn vì đống kiến thức phức tạp, thì tôi sẽ chủ yếu dành thời gian để đọc và học những thứ căn bản nhất ở thư viện trường. Còn về khoản thực hành ma pháp thì tôi có hai lựa chọn, hoặc là nhờ cô thủ thư, hoặc là nhờ nhóm Kaito sau giờ học chính khoá.

Sau khi đã chắc chắn rằng bản thân đã hiểu tường tận các thông tin được nhồi nhét, thì tôi được thầy Gaido dẫn một vòng quanh kí túc xá của khối năm nhất. Hay nói cách khác chính là dãy nhà mà ban đầu bị tôi nhận định như một khu chung cư ấy.

Mà dù gọi là dẫn một vòng nhưng ngoài tầng một với căng tin và đại sảnh ra thì các tầng trên chỉ có phòng ở của học sinh. Thông thường trong năm học và trừ các kì nghỉ ra, thì học sinh sẽ chỉ ở trong kí túc xá trường. Phần vì tiện lợi về khoảng cách địa lí, phần để học sinh học cách sống tự lập. Và đó cũng lý do ở căng tin, ngoài bữa trưa được chuẩn bị sẵn ra, thì học sinh sẽ phải tự lấy nguyên liệu từ đó rồi mang về phòng nấu ăn.

Cuối cùng, khi mà tầng một đã không còn gì để cho tôi chiêm ngưỡng thì " ngài hướng dẫn viên" Gaido cũng dẫn tôi đến phòng của mình.

Toạ tại tầng ba của khu kí túc xá dành cho khối năm nhất, giữa cánh cửa gỗ sáng màu là chiếc bảng kim loại với số 55. Sau khi đưa cho tôi chiếc chìa khoá phòng thì thầy Gaido cũng rời đi. Nhưng lúc thầy ấy bước gần tới cầu thang chính thì tôi quyết định lên tiếng.

"Ngài không có lời dặn dò gì cho cháu à?"

Vốn câu này chỉ là một câu bông đùa của tôi để đỡ cảm thấy quá yên ắng, nhưng không ngờ thầy ấy lại trả lời thật.

"À có...phải thắng đấy."

Tôi gượng cười rồi đáp lại mà không suy nghĩ tí nào.

"Ngài kì vọng vào cháu quá rồi, chứ cháu kém cỏi lắm."

"Không nghe rõ à? Ta bảo là PHẢI thắng!"

Khiến tôi hồn lạc phách xiêu chỉ một cái lườm, thầy Gaido rời đi mà không nói thêm câu nào nữa.

"Phải" cơ à...phức tạp rồi đây...

Thở dài một hơi, tôi mở cửa và bước vào phòng.

Nhìn qua thì kết cấu ở chỗ này cũng không khác căn phòng ở nhà trọ là bao. Điểm khác biệt duy nhất giữa chúng là nơi này rộng hơn đôi chút và có thêm một căn bếp nhỏ.

Ném chiếc chìa khoá sang một bên, tôi nhảy lên giường và quyết định sẽ chợp mắt một tí trong lúc đợi nhóm Kaito quay về.