Chereads / Legend of the mystery hero (Vietnamese version) / Chapter 8 - Chương 10: Lễ hội Sumary- Ngày 3- Nguồn gốc cơn mưa

Chapter 8 - Chương 10: Lễ hội Sumary- Ngày 3- Nguồn gốc cơn mưa

Vậy là trận bán kết đã chính thức kết thúc. Chỉ có điều nó lại kết thúc theo cái cách mà không ai ngờ tới. Watabe quyết định đầu hàng.

-Tại sao anh lại đầu hàng vậy?- không giấu nổi tính tò mò của bản thân, tôi chạy tới chỗ Watabe và hỏi

-Hửm? Nhóc muốn biết sao?

-Vâng!

-Lý do đơn giản lắm, vì chán việc tên Gyukei này phát rồ vì giải đấu thôi. Từ hồi năm nhất đã thế rồi, cứ tới lễ hội này là tính cậu ta lại thay đổi nhanh chóng mặt, cứ như nhân cách thứ 2 vậy. Phiền chết đi được.

-Ra là vậy à.

-Nếu không hỏi gì nữa thì anh đi đây, chào nhóc.

-Vâng.

-Kể ra tên khỉ đột đó không hẳn không có não nhỉ?- Kaito nói với tôi sau khi anh Watabe đi mất

-Cậu thật là....- tôi thở dài

-Chúc mừng 2 cậu!- Mika tiến đến chỗ chúng tôi- 2 cậu cũng không bị thương nặng gì nhỉ, vậy tốt rồi.

-Hehe! Bà nghĩ tụi này là ai chứ.- Kaito vỗ ngực tự hào- tụi tôi là đội năm nhất đầu tiên vào và chiến thắng được bán kết đó

-Hừ! Thà không khen còn hơn.

-2 đứa là Kazuto và Kaito đúng không?- bác sĩ của giải đấu- ngài Ichigo cùng với trợ lý của mình- chị Mizue tiến đến chỗ chúng tôi

-Vâng!- tôi và Kaito đồng thanh

-Vậy 2 đứa vui lòng theo tôi vào phòng y tế để trị thương.

-Vâng!

Sau khi được chữa trị, tôi và Kaito tách ra, cậu ấy cùng Mika đến quán bánh ngọt của chúng tôi, còn tôi thì ngồi nghỉ tại 1 chiếc ghế dưới 1 cái cây trong khuôn viên gần đó. Sau đó thì tôi thiếp đi lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy thì tôi thấy bản thân đang nằm trên đùi của Yumi.

-Cậu dậy rồi à. Mình....vừa nãy mình đi qua thấy cậu đang ngủ gật gà ở đây nên....nên mình....

-Ơ, ừm!- cả tôi và Yumi đều đỏ mặt không biết nói gì

Do đó tôi ngồi dậy để cả 2 đỡ cảm thấy khó xử hơn, hôm nay cô ấy không mặc chiếc áo khoác đồng phục trường nữa mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi trường và chiếc váy đen đi kèm.

-Vậy....mình đi đây nha....thầy Gaido nhờ mình mang giỏ hoa quả lên cho sư thầy Daizo.

-Vậy à. Vậy....để mình cầm đi giúp cho.

-Được.....được à?

-Ừm!

-Cảm ơn cậu!

Sau đó tôi cùng Yumi đi tới ngôi chùa trên núi. Gần như là suốt quãng đường đi chúng tôi đều im lặng không nói với nhau lời nào.

-Vậy.....sư thầy Daizo rốt cuộc là ai vậy?- cuối cùng thì tôi đã quyết định phá tan bầu không khí yên ắng này

-Ư.....ừm.....nói sao nhỉ....sư thầy Daizo là người sở hữu linh nhãn.

-Linh nhãn?

-Đúng vậy! Người sở hữu linh nhãn có thể nhìn được tinh linh và vong linh.

-Hể! Ngoài linh nhãn ra còn mắt nào có loại mắt đặc biệt nào nữa không?

-Có tất cả 3 loại mắt có sức mạnh đặc biệt.....ưm....để mình nhớ xem nào...thứ nhất là linh nhãn, thứ 2 là long nhãn, người sở hữu long nhãn phải là người được Bạo Long Vương Garmadon lựa chọn, nó sẽ ban cho người sở hữu sức mạnh của Garmadon.

-Sức mạnh của Garmadon là như thế nào?

-Trong sách không nhắc đến...và cuối cùng là ma nhãn, ma vương là người duy nhất sở hữu nó, mình nghe nói nó có thể hút cạn sinh lực của người khác chỉ bằng cách nhìn thẳng vào mắt.

-Vậy à! Cậu biết nhiều thật đấy.

-Cũng....không có gì đâu....chỉ là mình đọc được chúng trong sách thôi. Nhìn kìa! Chúng ta đến nơi rồi.

Bước tới trước cửa ngôi chùa, tôi gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời.

-Lạ thật đấy. Thường thì vào thời điểm này thì ngài ấy vẫn chưa xuống núi mà.

-Cậu thường xuyên đến đây à?

-Phải! Mình và mẹ thường đến đây mỗi cuối tuần để nhờ ngài Daizo liên kết với tinh linh của gia tộc nhà tớ để có thể nói chuyện.

-Tinh linh của gia tộc cậu?

-Phải! Mỗi gia tộc lớn đều có 1 tinh linh đại diện, của gia tộc tớ là 1 tinh linh băng tên là Ichikawa.

-Tên lạ thật đấy.

-Cậu cũng thấy vậy à.

-Ồ Yumi! Sao cháu lại đến vậy? Ta nhớ là đã cuối tuần đâu nhỉ?- 1 người bước ra từ phía sau ngôi chùa, có vẻ đó là ngài Daizo

-Cháu mang chút hoa quả lên ạ, đây là của thầy Gaido.

-À, ta cảm ơn! Cuối cùng thì thằng con ngỗ nghịch đó cũng chịu nhớ tới ta à. Còn đấy là?

-A, xin phép được giới thiệu, cháu là Kazuto, bạn cùng lớp với Yumi.

-Hừm....Yumi đã có người yêu rồi à, sao không bao cho ta sớm hơn.

-Hể! Không....không phải....không phải đâu ạ.- cả tôi và Yumi đều thốt lên

-Hahaha! Ta đùa thôi.

-Ra là vậy à....ông làm cháu hết hồn.- Yumi thở phào nhưng mặt vẫn hơi ngượng đỏ

-Mà ta khuyên 2 đứa nên xuống núi sớm đi. Sắp mưa rồi đó.

-Hể! Cháu vẫn thấy trời đang nắng mà. Sao có thể mưa được.- tôi nói

-Vậy à nhóc không biết chuyện thời tiết ở đây rất thất thường à.

-Tại sao lại như vậy ạ?

Ngài Daizo chỉ tay vào ngôi mộ nhỏ gần phía bên phải của ngôi chùa. Khi nhìn vào đó tôi cảm nhận được 1 luồng ma pháp lạ và bất ổn phát ra từ đó.

-Lạ thật.- tôi nói

-Sao vậy, Kazuto?- Yumi hỏi tôi

-Chỉ là.....ma pháp từ ngôi mộ đó....

-Không có linh nhãn mà vẫn cảm nhận được sao? Ta ngạc nhiên đấy.

-Ngôi mộ đó, có gì đặc biệt vậy, ngài Daizo?

-Hể! Ma.....pháp nào vậy?- Yumi ngơ ngác hỏi, có vẻ như cậu ấy không cảm nhận được nó

-Nếu 2 đứa tò mò muốn biết thì ta sẽ kể cho. Khoảng 100 năm trước, vào thời điểm mà ông của ta- 1 thầy diệt ác linh, chủ trì ngôi chùa này. Ông thường làm lễ diệt ác linh hàng năm để giữ cho ngọn núi này được an toàn. Nhưng rồi vào ngày cha ta sinh ra cũng lại là ngày làm lễ diệt ác linh. Đương nhiên, ông của ta sẽ không vì thế mà dừng việc làm lễ lại. Nhưng ông ấy đã quên mất sự linh hội, sự linh hội là sự kiện toả ra "khí" của ma pháp từ những đứa trẻ mới sinh. Chính nó đã làm mỏng kết giới ngăn cách giữa những ác linh và ngôi chùa trở nên mỏng đi. Cuối cùng thì chúng đã phá được kết giới và tràn vào. Vì kết giới này được duy trì bằng cách kết nối với ông nên việc nó bị phá vỡ như vậy đã ảnh hưởng rất lớn đến ông, khiến cho ông ngất đi. Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc thì vị vua tinh linh đã xuất hiện đánh bại hầu hết các ác linh, nhưng với số lượng lớn thì việc cầm cự cũng chẳng được lâu. Sức mạnh của 1 tinh linh chỉ phát huy hết khả năng khi đã lập khế ước với 1 con người, liên kết càng mạnh sức mạnh càng lớn. Sau đó vua tinh linh đã quyết định lập khế ước với bà của ta và ban cho bà linh nhãn. Nhưng vào khoảnh khắc khế ước sắp hoàn thành thì 1 ác linh cực kì hung bạo đã lao đến phá vỡ quá trình lập khế ước. Khế ước bị lập 1 cách nửa vời đã khiến vua tinh linh kiệt sức, vì thế bà của ta quyết định hi sinh thân mình phong ấn ác linh vào cơ thể bản thân. Vì là người sở hữu linh nhãn nên bà toát ra 1 luồng ma pháp hỗn loạn. Do đó, ông của ta phải tạo 1 kết giới dưới dạng ngôi mộ của bà để kìm nén luồng ma pháp đó. Tuy vậy nhưng 1 phần ít của nó vẫn toát ra và làm nhiễu loạn thời tiết ở đây.

Cả tôi và Yumi đều im lặng trước câu chuyện mà ngài Daizo kể. Sau đó, chúng tôi chào tạm biệt ngài Daizo và xuống núi. Yumi lúc đó rất buồn bã nên tôi không dám nói nửa lời.

-Mình....không sao đâu.- như đọc được suy nghĩ của tôi, Yumi nói

Đang không biết nên nói gì thì trời đột ngột mưa, chúng tôi phải tức tốc chạy đến cái nhà kho nhỏ có mái hiên gần đó. Vì mưa to nên cả 2 chúng tôi đều ướt nhẹp.

-May mà có chỗ này nhỉ, Kazuto.

-Ư....ừm....Yumi, cậu....- tôi đỏ mặt ngoảnh mặt đi và chỉ tay về phía áo của Yumi

-Chuyện gì....vậy?.....Ơ.....a.....Á!....Đừng! Đừng nhìn.- Yumi hét lên, lấy tay che ngực và ngồi xuống với khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua

Do nước mưa ngấm vào áo nên tôi có thể thấy được bên trong chiếc áo, điều này khiến cả 2 trở nên khó xử. Đột nhiên tôi nảy ra 1 ý tưởng, tôi cởi chiếc áo khoác của mình ra và đưa cho Yumi.

-Cậu....có thể dùng nó để....cậu biết đấy...- tôi lúng túng không biết nên nói sao

-Cảm...cảm ơn cậu.

Yumi quay mặt về phía trước nở 1 nụ cười hiền dịu khiến cho tôi có cảm giác kì lạ mà bản thân lần đầu cảm thấy. Tôi ngồi xuống cạnh Yumi, cả 2 đều im lặng. Chúng tôi cứ ngồi đó, nhìn vào những tán cây xanh tươi trong khi ngồi đây trú mưa. Lát sau, Yumi đã thiếp đi và ngả vào vai tôi lúc nào không biết, còn tôi cứ im lặng như vậy, ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương xinh xắn của người con gái nhút nhát đã khiến tôi không biết bao lần phải ngượng chín mặt. "Thật là..."- tôi nghĩ thầm rồi sau đó cũng thiếp đi.

-Kazuto! Tỉnh dậy đi! Đừng ngủ nướng nữa....- tôi cứ có những giấc mơ này nhưng chúng rất thật, giấc mơ về 1 ai đó gọi tên tôi-...Kazuto! Dậy đi, mưa tạnh rồi.- tỉnh dậy thì tôi thấy Yumi đang gọi mình

-Ư...ừm. Vậy chúng ta về thôi.

-Vâng!

Vào lúc đó, tôi đã quên mất giải đấu K.O.T.B.C và Kaito.

-E hèm! Vì đội của lớp 1-A không có đủ thành viên nên mình xin tuyên bố, chức vô địch năm nay thuộc về Naofumi và Yuu của lớp 3-C.

-Kazuto! Rốt cuộc cậu ở đâu!!!??