"A"
Sắc mặt Trì Vi trắng nhợt, miệng la lên một cái, âm thanh chói tai.
Thấy thế, Bạc Dạ Bạch liền cả kinh, tim gần như dừng lại một nhịp, giơ tay ôm lấy cô lần nữa, lúc này mới từ từ khôi phục: "Trì Vi, đây là đang đi xuống núi, tôi nói cô bao nhiêu lần rồi là cô đang mang thai, không thể cứ nóng nảy, vội vàng như một đứa trẻ như thế!
Vừa nãy một chân bước lên không trung, gần giống như từ trên núi lăn xuống, đến lúc đó…. Không nói đến việc sinh non mất đi đứa bé, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
Cũng vì việc này, hiếm khi thấy Bạc Dạ Bạch nói chuyện khó nghe với cô, vẻ mặt càng nghiêm nghị hơn, trên người phát ra sự bức bách tức giận.
Trì Vi hiếm khi nhìn thấy Bạc Dạ Bạch như thế, sợ hãi còn chưa hoàn hồn, bây giờ bị chỉ trích, cả người sững sờ, hốc mắt đỏ hoe, miệng hơi mở nhỏ, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu!