Điều này rất quen thuộc, vì không ai biết gì về Bạch Thanh Thu nên người khác không thể tin tưởng và mới có những lời lẽ như vậy.
Bất chợt cô đẩy cửa tiến vào tầng lầu, xung quanh chỉ một vùng tăm tối và u ám không thể nói ra hết được.
Trong căn phòng chỉ có một góc giường là sáng chói, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Theo bản năng dường như cô muốn biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng lại chống cự không muốn lại gần … Nơi góc giường chỉ thân thể gầy gò của Bạch Thanh Thu nằm im lìm ở đó.
Cuối cùng lại có một loại lực nào đó đẩy cô về phía góc giường.
Mẹ, mở mắt ra, nhìn con đi.
Từ tận đáy lòng mang theo một nỗi nhớ nhung da diết, cô nắm chặt bàn tay của bà ấy, từng ngón tay gầy trơ xương.
Sau đó lại có người đẩy cửa bước vào căn phòng đen kịt này.
Đó là một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang xì xào bàn tàn, trông họ có vẻ rất mờ ám.
Không nên nhìn… Cô không nên nhìn… Cô không nên nhìn.