Trì Vi nghiêm túc nói từng chữ, không muốn Bạch Tư Ẩn hiểu lầm.
Thế nhưng, trọng điểm Bạch Tư Ẩn không ở chỗ này, đầu lưỡi đẩy đẩy khoang miệng, đôi mắt híp lại:
"Cho nên, em... chọn anh?"
Trong nháy mắt dáng vẻ của anh ta cực kỳ giống con chó lớn, còn chỉ thiếu mỗi cái đuôi xù xù ở phía sau lắc qua lắc lại tỏ vẻ trung thành.
"Ở nhà họ Bạch, em không gây họa cho anh, còn có thể gây họa cho ai? Gây họa cho anh họ của chúng ta ư, em không làm được!"
Hiếm khi Trì Vi nhìn Bạch Tư Ẩn thuận mắt, còn có một chút đáng yêu.
Bởi vậy, cô duỗi tay xoa nhẹ mái tóc nhuộm màu của anh ta, kết quả có chút gai tay, ghét bỏ nhíu mày:
"Bạch Tư Ẩn, anh cũng không phải trẻ con, học người ta nhuộm tóc làm gì, tẩy sạch đi cho em!"
"Em không thích?"
Ngoài ý muốn, Bạch Tư Ẩn không hề cãi lại, chỉ đơn giản hỏi một câu.
Thấy thế, Trì Vi muốn chọc anh ta một cái, lại nghe được câu:
"Em không thích, anh sẽ tẩy sạch."
Ngoan như vậy sao?