Những ngày đông chạng vạng, sắc trời vừa u ám vừa một mảng mờ mịt.
Còn mang máng những cơn mưa nhỏ lất phất, thổi vào mặt những luồng gió lạnh, dập tắt những ấm áp.
Thân người Bạc Dạ Bạch gầy gò chậm rãi bước ra khỏi Xuân Giang Thu Dạ, còn cô gái mặc chiếc sườn xám kia thì lững thững theo sau.
Từ sớm đã có người dặn dò bảo vệ , chuẩn bị sẵn dù đưa cho che cho anh ta.
"Bạc tiên sinh, chờ tôi…"
Nhìn thấy Bạc Dạ Bạch bung cây dù đen đang muốn rời khỏi nơi này.
Nhất thời cô gái kia chạy tiến lên, lo lắng gọi một tiếng.
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, xoay ánh nhìn về phía màn mưa không khác nào một ngọn núi tuyết cao, không nhiễm bụi bẩn trần thế khiến người ta phải chùn bước: "Tôi chọn cô không phải vì quan hệ nam nữ tình ái, cô không cần tiếp tục theo tôi."