Đêm tối mùa đông, cả bầu trời đều một màu, gió biển cũng không ngừng thổi, lạnh giá đến tận xương.
Trì Vi đứng một chỗ, nghe người đàn ông trước mặt chất vấn một câu, lấy tay vòng ôm lấy bản thân tự sưởi ấm, âm thanh hết sức nhẹ nhàng mà bay bổng: "Hoắc đại ca, tôi vẫn nhớ...Sáu năm trước, ngay thời điểm tôi tuyệt vọng nhất,bất lực nhất, thời điểm mà tôi chẳng còn lại gì cả thì anh lại xuất hiện, cứu rỗi tâm hồn tôi."
Lời vừa dứt, mắt cô hơi nhắm lại, lời từ đáy lòng tiếp tục thốt ra: "Sáu năm này, anh cùng với tôi lớn lên, thật sự là quãng thời gian hết sức vui vẻ. Vì thế cho nên, từ trước đến nay tôi đều rất cảm kích anh, cảm thấy... Anh nhất định phải là của tôi!"
Đối với Hoắc Đình Thâm, có phải là yêu hay không, chính cô cũng không biết, thật sự không biết.
Chỉ biết rằng cô muốn có được hắn, nhất định không được đánh mất hắn!
Nếu như thật sự đánh mất Hoắc Đình Thâm, ai sẽ là người che lấp đi khoảng trống trong lòng mình đây?