Thế cho nên sau đó cô không nhịn được mà ho khan, khác với Bạc Dạ Bạch ẩn nhẫn, Trì Vi ho đến lợi hại, thân thể phát run, đầu óc trống rỗng.
"Nếu không cần, vì sao lại không sớm cự tuyệt? Vì sao lại thể hiện ra... việc anh yêu thương tôi nhường nào! Vì sao mỗi một lần... Đều muốn níu kéo tôi! Vì sao..."
"Không vì sao cả."
Trong lúc cô còn đang nói, Bạc Dạ Bạch đã nhàn nhạt cắt ngang, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.
"Nếu đại tiểu thư, cố ý muốn có được một đáp án. Có lẽ là bởi vì đại tiểu thư, vừa khéo là người phụ nữ đầu tiên của tôi, chung quy lại cũng nên đối xử tốt hơn một chút - - "
Không nghĩ tới, đột nhiên nhận được đáp án này, móng tay Trì Vi đâm sâu vào lòng bàn tay, ngơ ngẩn mượn ánh đèn ngoài hành lang nhìn người đàn ông trong phòng.
Trên người anh lộ ra vẻ xa lạ, cao quý, từng chút một đều không hề quen thuộc.
"Cho nên... Hiện tại thì sao?"