"Thay quần áo, ăn chút gì đi, sau đó... Em thích giày vò thế nào thì cứ việc giày vò thế ấy."
Mặt Bạch Tư Ẩn không đổi sắc nói xong, đi đến trước cửa sổ sát đất, chỉ để lại bóng người thon dài.
Lúc này, Trì Vi mới phát giác ra, Bạch Tư Ẩn đã không còn như trước kia, trưởng thành không ít, cô khẽ thở dài một cái.
Lấy quần áo, vào nhà vệ sinh thay, kích cỡ lại vừa vặn đến bất ngờ.
Nhưng, Trì Vi không nghĩ nhiều, liền rửa mặt, rồi đi ra ngoài.
"Anh họ Tư Ẩn, anh có đói bụng không? Có muốn cùng..."
Liếc nhìn bên ngoài một cái, vậy mà trời đã chạng vạng tối, tâm trạng Trì Vi nặng nề, thuận miệng hỏi.
Bạch Tư Ẩn không rõ đang suy nghĩ gì, nhất thời không để ý tới Trì Vi.
Vì đầu gối cô bị thương, cho dù không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn ảnh hưởng đến khả năng đi lại, cần phải kiêng cử một phen.
Mới vừa hạ sốt một chút, Trì Vi không đói bụng, nên cũng chỉ ăn vài miếng.
"Em muốn về Đế Đô một chuyến."