Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Hà Huệ Nghiên nghĩ gì, cũng không khó đoán.
Nhà họ Bạch trên cơ bản là gia đình quân nhân, mấy đời đều tòng quân, hơn nữa Bạch lão gia tử còn là thủ trưởng!
Có điều, tuy cậu cả không phải quân nhân, nhưng cũng tiếp quản công ty, chỉ để lại cậu hai bận rộn trong quân đội.
Bạch Tư Ẩn là con trai duy nhất của cậu hai, thái độ làm người có chút ngông cuồng.
Không giống Bạch Tư Khiêm, từ mấy năm trước đã vào công ty đứng vững gót chân.
Trì Vi chỉ mỉm cười, mang theo vẻ qua loa không quá rõ ràng.
Mặc dù, hiện tại trên thương trường, nhà họ Bạch là do cậu cả tiếp quản, thế nhưng không có nghĩa là đưa hết cho cậu cả.
Hà Huệ Nghiên nói Bạch Tư Ẩn không góp một tay, trên thực tế thì sao?
Sợ là nếu Bạch Tư Ẩn thật sự muốn nhúng tay vào công ty, Hà Huệ Nghiên sẽ là người thứ nhất phản đối!
Con người, luôn có lòng tham.
Ngay sau đó, Bạch Tư Khiêm quay sang nhìn mẹ, bất đắc dĩ nói: