Mang theo mũ bảo hiểm cồng kềnh, nằm sấp trên thân xe của Bạch Tư Ẩn, trước mắt đủ loại cảnh vật lướt xa dần.
Theo từng chiếc xe di qua, Trì Vi khẩn trương níu chặt, trong lòng có chút hoảng sợ.
Bất đắc dĩ, Trì Vi muốn bám lấy thân xe để tìm về một chút cảm giác an toàn, nhưng thân xe lạnh lẽo bóng loáng, không có thứ gì có thể bám được.
"Ồ, em họ cũng biết sợ? Thật đúng là hiếm gặp!"
Đúng lúc này, phía trên truyền đến câu nói cà lơ cà phất của Bạch Tư Ẩn.
"Bạch Tư Ẩn, có phải anh điên rồi không! Mau thả chậm tốc độ xe."
Trì Vi chỉ cần nghĩ đến, hiện tại Bạch Tư Ẩn uống rượu điều khiển xe, tốc độ nhanh như bay, cô liền có một loại ảo giác sinh mệnh đang dần trôi qua.
Quả thật cô biết, Bạch Tư Ẩn hận cô.
Xác thực, anh ta có tư cách hận cô, không chỉ bởi vì chuyện hôn ước, mà còn về mặt khác... Từ nhỏ đến lớn, hai người trời sinh đã bất hòa, sống chung với nhau không vui vẻ gì.