Trong trí nhớ, bình thường anh đều gọi cô là "Đại tiểu thư" . Chỉ khi thật nghiêm túc, thật tức giận, anh mới có thể gọi tên "Trì Vi" của cô.
Dù sao, cô cũng là Trì đại tiểu thư.
Trì tiểu thư, ba chữ vô cùng đơn giản, xưng hô như thế vừa khách khí lại xa lạ.
Trong lúc nhất thời, Trì Vi không biết đã xảy ra vấn đề gì, cô có chút tủi thân:
"Anh cố ý có phải không? Anh không hề gọi em như vậy!"
Nói xong, chỉ thấy Bạc Dạ Bạch vẫn đỡ Trì An Hảo, tâm tình cô nhất thời kích động.
Bỗng dưng, Trì Vi duỗi tay kéo Bạc Dạ Bạch lại, siết chặt lấy cổ tay của anh, đầy lên án hỏi:
"Tại sao anh có thể đỡ cô ta? Tại sao anh có thể đỡ cô ta chứ!"
"Trì tiểu thư, vì sao tôi không thể đỡ cô ấy?"
So với phản ứng kịch liệt của cô, sắc mặt của Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt, cho dù hỏi ngược lại một câu cũng là thái độ rất hời hợt.
Thấy thế, Trì Vi cảm thấy vô cùng hoảng hốt, có loại sợ hãi nói không nên lời, giống như... Cô đang dần mất đi anh.