Cuối đông, sắc trời sáng rõ, những bông tuyết lác đác rơi xuống.
Khách sạn Quân Lâm, trong căn phòng ở tầng bảy. Trong không khí phiêu tán mùi vị thuộc về nam nữ động tình.
Lúc đó, Trì Vi trợn mắt, vẻ mặt cứng ngắc, cơ thể ngay cả cử động một chút cũng không dám, giống như tượng gỗ không có sức sống, nằm thẳng tắp ở đó.
Trên thực tế, không phải cô vừa mới tỉnh, từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, cô đã bảo trì tư thế này ít nhất được khoảng mười phút rồi.
Về phần nguyên nhân, Trì Vi nhíu mày, lông mi chậm rãi rủ xuống.
Ai có thể nói cho cô biết? Vì sao tiết mục "Say rượu loạn tình" cẩu huyết này, lại xảy ra trên người cô chứ!
Lúc này, cô có thể cảm giác được, cơ thể của cô ở dưới chăn, trần truồng vô cùng xấu hổ. Không chỉ như vậy, cánh tay của người đàn ông gác qua eo cô, thân mật ôm lấy cô.
Mà cô thì dựa lưng vào ngực người đàn ông, còn gối lên cánh tay còn lại của người đàn ông, gần như chui trong lòng người đàn ông.