Thậm chí lúc lên bờ, cô đã khoanh hai tay trước ngực, đón nhận ánh đèn chói mắt, nhất thời không định đi tìm áo khoác của mình.
Bỗng Cung Tinh Tầm đang thất thần, trên người chợt ấm áp. Rõ ràng Cung Mặc mở áo khoác ra, bọc người cô lại, cuốn thật chặt.
Trong lúc giật mình, Cung Tinh Tầm ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt chăm chú của người đàn ông, một lòng đều đặt trên người cô.
Anh như vậy, nếu không mở miệng, tuyệt đối không ai nghĩ anh ngốc, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy rất an lòng.
Thoáng một cái, cô đã trưởng thành, mà anh... Khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp, chỉ từ thiếu niên lột xác thành một người đàn ông, còn mọi thứ vẫn như lúc ban đầu.
"Anh, em không cần."
Cung Tinh Tầm hoàng hồn, đang định trả lại cho Cung Mặc.
Nhưng Cung Mặc lại ấn tay cô lại, sắc mặt tái nhợt, cả người còn đang phát run:
"Tinh Tinh ngoan, nghe anh trai, mặc vào."