Lúc này, Trì Vi mới hoảng hốt, cơ thể bị quấn ở trong chăn, không ngừng giãy dụa nhúc nhích, nhướn về phía trước muốn với tới người đàn ông.
"Thầy, anh đừng không để ý tới Vi Vi, Vi Vi sợ! Thầy!!!"
Trì Vi vừa nói, vừa không ngừng nhích lên.
"Bịch!! "
Hơi không để ý một chút, cô liền quấn cả chăn ngã nhào xuống sàn nhà.
Theo bản năng, Bạc Dạ Bạch nhìn sang, thấy cảnh này, trái tim khẽ nhói một cái, tiến lên nâng cô dậy, đầu tiên là ôm vào trong ngực. Sau đó chậm rãi đặt lên giường.Không ngờ, cô lập tức giơ hai tay lên,ôm chặt lấy cổ anh:
"Thầy, đừng tức giận, em biết sai rồi! Thật đấy, vừa rồi em không cố ý, ai bảo anh không cho em, em muốn chọc giận anh, nên mới nói như vậy."
Ánh mắt Bạc Dạ Bạch phức tạp, xuyên qua bóng tối nhìn cô thật sâu, nhất thời không lên tiếng.
Cho đến ngay sau đó, cô ôm anh, chôn ở trong ngực anh, khóc: