Chắc là vì sốt ruột muốn xuống lầu,thân thể Trì Vi như nhũn ra, mở miệng muốn giữ lại.
Cứ tưởng rằng người đàn ông sẽ nghe thấy và dừng lại.
Nhưng hoàn toàn ngoài ý muốn, mặc kệ cô gái đằng sau la hét Bạc Dạ Bạch vẫn như không nghe thấy gì, một tay cầm cây dù đen, bước về phía màn mưa mênh mông phía trước.
Thấy vậy Trì Vi ngẩn ra , vội vã tiến lên vài bước : " Lão sư, tôi đã đổi ý , anh không cần từ chức ! Lão sư ..."
Chỉ tiếc, cô cứ nói một câu, người đàn ông cũng không hề nghe thấy, vẫn từng bước tiến về phía trước.
Hình như những lời này đối với anh ta đều không có ý nghĩa.
Ngay lúc này, Trì Vi có dự cảm, nếu lần này không giữ được anh ta, sợ là như đối phương nói , hai người mãi mãi không bao giờ gặp lại !
Tự mình đưa ra quyết định, Trì Vi không dễ dàng vứt bỏ, điều lo lắng duy nhất đó chính là bản thân đang bị sốt.
Càng lúc mưa càng lớn dần, so với lúc chạy tới Học Viện Ngôi sao không nhỏ hơn tí nào.