Từng phút từng giây, anh thời thời khắc khắc ghi nhớ, phải ngăn chặn tất cả những cảm xúc của người bình thường.
Tất phải lý trí, tất phải bình tĩnh, tất phải vô tâm.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể giảm cơn phát bệnh, bảo vệ được trái tim vững vàng.
Sau đó, tiếp tục sống sót.
Không khó, tuyệt đối không khó.
Anh chỉ muốn, cho dù phải đối mặt với bất cứ chuyện gì, cũng không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ có thể như thế.
Ngày qua ngày, năm này sang năm khác.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy những người đó, từ từ chịu thua, quỳ phục dưới chân anh, hết sức cẩn thận, hết sức lấy lòng anh.
Anh cảm thấy, cuộc đời, cũng lắm cũng chỉ có vậy.
Cố tình, chỉ chớp mắt, anh vẫn không thể nhìn thấu.
[ Bạc Dạ Bạch, mày chính là quái vật, sao tao lại sinh ra một quái vật như mày! Sự tồn tại của mày đã hủy đi đường sống của tao... ]