Đúng lúc này, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói.
Đối với chuyện này này, Trì An Hảo kìm nén sự chua xót ở vành mắt, không muốn đại ca ca nhìn ra bất thường, đang định rời đi.
Mới nghĩ như vậy, Diệp Tố Chi luôn đứng ngoài cửa, lúc này lại chậm rãi đi vào phòng bệnh, nắm tay con gái: "An An, tại sao lại khóc?"
"Không có, mẹ! Con rất tốt..."
Trì An Hảo ngẩn ra, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Thấy như vậy, Diệp Tố Chi khẽ thở dài, tràn đầy đau lòng nói: "Đừng khóc, làm sai chuyện phải nhận lỗi. Mặc dù con là con gái của mẹ, mẹ cũng không thể thiên vị! Chuyện Vi Vi, quả thật con không nên...."
Đầu tiên là dạy bảo một câu, sau đó Diệp Tố Chi nhìn sang Bạc Dạ Bạch, mang theo một chút áy náy: "Bạc tiên sinh, làm mẹ kế của Vi Vi, tôi cũng coi như một nửa mẹ. Con bé làm ra chuyện sai lầm, tôi thay mặt con bé xin lỗi anh..."
"Không cần."
Bạc Dạ Bạch hờ hững trả lời, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tố Chi.