Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Trì Vi có mấy phần đắng chát.
Cho dù không muốn tiếp nhận, đây cũng là một sự thật.
Rõ ràng mình vừa mới bắt đầu, đã biết rõ điểm ấy... Nhưng tại giờ khắc này, vẫn sinh ra một loại cảm giác khó thở!
Quan hệ khác biệt, tâm trạng đương nhiên khác biệt.
Lúc trước, anh là người xa lạ, mà bây giờ... Anh là người yêu!
"Vi Vi, đừng quá khổ sở, hiện tại y thuật phát triển như thế, luôn có biện pháp giải quyết."
Nguyễn Nguyễn đưa tay lôi kéo Trì Vi, thấp giọng an ủi một câu.
Lại nghĩ tới trước đây không lâu, suy nghĩ để ở trong lòng, ngăn không được hỏi lại: "Vi Vi, mình nhớ cậu đã từng nói... Thầy Bạc, thầy ấy là người Trì An Hảo thầm mến! Khi đó cậu cố ý tiếp cận, bao nuôi thầy ấy, làm nhục Trì An Hảo..."
Bỗng nhiên, thử thăm dò hỏi một chút: "Chuyện này, thầy ấy biết không?"
Đột nhiên, vấn đề Nguyễn Nguyễn đưa ra chính là đè nặng lên Trì Vi, bầu không khí đột nhiên cứng nhắc.