Liếc nhìn Bạc Dạ Bạch rơi vào hôn mê, mặc cho Trì Vi gọi như thế nào cũng không nhận được một câu đáp lại, cả người yên tĩnh.
Ở sâu trong nội tâm, lưu luyến sáu năm với Hoắc Đình Thâm, chấp niệm, tình cảm, từ lúc vòng ngọc rơi trên mặt đất, cuối cùng cũng từng chút tiêu tan, không bao giờ ... còn lại dù chỉ là một chút.
Nước mắt Trì Vi không ngừng chảy xuống, hô hấp giống như sắp nghẹt thở, ôm chặt lấy Bạc Dạ Bạch: "Thầy... Anh tỉnh lại đi... Đừng như thế làm tôi sợ... Tôi không thể không có anh..."
Ban đêm vắng vẻ, đài phun nước nước bắn tung tóe, khúc dương cầm vẫn du dương không ngừng.
Tuy là nổi bật như thế, nhưng tiếng khóc tê tâm liệt phế của thiếu nữ làm người khác không thể bỏ qua.
Đang lúc tiệc đính hôn bắt đầu, hầu như các khách mời đều ở bên ngoài.
Mà vừa rồi, chuyện Trì Vi nhảy hồ đã bị người ta bàn tán sôi nổi.