"Chính cô chà đạp chính mình, nào có đáng giá đồng tình?"
Nhàn nhạt nói, Bạc Dạ Bạch vẫn luôn tay, không ấn xuống xung quanh.
"Nếu như thế, vì sao anh không đi? Anh đi đi! Đi đi..."
Cắn môi, cơ thể Trì Vi vẫn đang run rẩy, giọng nói chói tai lại khàn khàn.
Rất nhanh, có người nhận ra thân phận của Trì Vi, tạo nên một vòng bàn tán sôi nổi, đều xen lẫn cả ác ý.
"Bởi vì, cô là Đại tiểu thư của tôi, không muốn đứng nhìn mà thôi."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng giải thích, không có vặn vẻ hoa lệ, nhưng lại khiến lòng người rung động.
"Khụ khụ.."
Bỗng nhiên, Bạc Dạ Bạch ho khan vài cái, so với Trì Vi, sắc mặt anh cũng tái nhợt, hoàn hiện lên một tia ốm yếu.
Hàng năm vào đông, anh rất ít đi ra ngoài, huống hồ còn là đêm đông, bên hồ từng đợt gió lạnh, rét lạnh thổi qua đây.
"Đại tiểu thư, đi không?"
Lạnh nhạt hỏi, giọng nói người đàn ông trầm thấp, không nhìn mọi người xung quanh, bình tĩnh hỏi thiếu nữ.