Rất nhanh, không đợi Bạc Dạ Bạch đáp lại, bàn tay thiếu nữ hơi lôi kéo, áp má mình vào lòng bàn tay rộng rãi của người đàn ông.
Vừa mở mắt, mang theo mông lung bối rối, sau đó chậm rãi đóng lại: "Đừng bắt nạt em... Có được không..."
Mấy chữ sau cùng, gần như nói mớ, càng ngày càng nhỏ.
Tầm nhìn xung quanh mờ tối, Bạc Dạ Bạch đứng trước giường, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống thiếu nữ, giữa hai lông mày là vẻ lạnh bạc.
Nguyên nhân thiếu nữ gối trong lòng bàn tay anh, lúc cô bình yên chìm vào ngủ, Bạc Dạ Bạch thử rút tay ra.
Thế nhưng, một tay cô còn đang cầm lấy tay anh, chỉ có thể nhất thời dừng lại.
Khoảnh khắc đó, lông mi đen nhánh của Bạc Dạ Bạch rủ xuống, liền ở bên mép giường, trước tiên chậm rãi ngồi xuống.
Sau cùng ánh mắt phức tạp, thật lâu dừng ở trên thân thiếu nữ.
Cuối cùng, trên gương mặt tuyệt sắc mệt mỏi, thoáng qua bất đắc dĩ, lại có chút thở dài.
"Thôi."