Không phải Trì An Hảo nói đại ca ca là của cô ta, cô không thể đụng vào sao?
Lúc này, anh đang đứng ở đây, bao phủ trước người cô, cô đang chạm vào anh.
Ngọn đèn chiếu xuống, ánh mắt Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt, xen lẫn làn sương mờ ảo, trên người quẩn quanh mùi hương lành lạnh đặc biệt.
Xông vào trong mũi mang đến cảm giác yên lòng.
"Ngủ cùng cô?"
Lại thấy Bạch Dạ Bạch hờ hững hỏi, tiếng nói trầm thấp say đắm lòng người, lộ ra hàm ý không rõ.
Trì Vi nghẹn lại, lúc này mới nhận ra ý trong lời nói của mình khiến người ta suy nghĩ sâu xa cỡ nào.
"Tôi nói ngủ, chỉ là đơn thuần ngủ....."
"Đại tiểu thư, cô là phụ nữ, tôi là đàn ông."
Không đợi thiếu nữ nói xong, người đàn ông hời hợt cắt đứt, hàm chứa nhắc nhở nói.
Sau đó, sắc mặt trở nên lạnh nhạt, ẩn chứa bất đắc dĩ thở dài: "Đừng đùa, đi ngủ sớm một chút."