Trì Vi lắc đầu, cầm bức thư trên tay, làm động tác xé.
Nhất thời, thân hình Trì An Hảo cứng đờ, lập tức đứng lại bất động, móng tay cắm thật sâu trong lòng bàn tay: "Trì Vi, đây là thư của tôi, trả lại cho tôi! Cô trả lại cho tôi..."
"An An, xảy ra chuyện gì?"
Diệp Tố Chi không rõ lắm, chuyện liên quan tới đại ca ca.
Chỉ biết là, cách một đoạn thời gian, con gái lại viết thư, duy trì nhiều năm như vậy.... Nguyên bản, cho là con gái thư từ với bạn, đây không phải chuyện lớn gì, nên cũng chưa hề nhúng tay.
Bây giờ, thấy tình hình như vậy, không ai hiểu con bằng mẹ, phản ứng của con gái rõ ràng hơi lớn!
Ngược lại là Trì Vi, cả người không vui không buồn, miệng còn ngậm một nụ cười như có như không: "Trả lại cho cô, không phải không thể! Như vậy, còn muốn vì cha cô, ngăn cản tôi rời đi không?"
Trì An Hảo cắn cánh môi, không ngờ thiếu nữ lại nghĩ như vậy, bởi vì cô ta ngăn cản mà cầm thư uy hiếp cô ta.