"Ừm, nhận hoa của em, thì phải phụ trách cưới em."
Lúc này, Trì Vi lại một lần nữa đưa cành mai trong tay lên, trong lời nói lộ ra ý tứ, không khỏi làm cho người khác suy nghĩ miên man.
Bạc Dạ Bạch liếc nhìn cành hoa mai, đã khôi phục lại bình tĩnh, quay lại nhìn ánh mắt Trì Vi kiên trì, sáng rực nhìn mình.
"Cô nha, thật là tính trẻ con."
Một lát sau, anh mới khẽ thở dài, sau đó chậm rãi đưa tay, đang muốn đón lấy cành hoa mai.
Đúng lúc đó, lại nghe tiếng thiếu nữ thì thào nói: "Hoắc đại ca, mấy năm nay, cảm ơn có anh, bên cạnh em lớn lên."
Nhất thời, động tác đón cành hoa của Bạc Dạ Bạch cứng đờ, tay cứ thế dừng ở giữa không trung.
"Là anh dạy em học, nắm tay em qua đường, lo em cô đơn, còn mang em về nhà ...."
Từng câu nói của thiếu nữ, lộ ra cô đơn không nên lời.
"Là anh an ủi em, con người ai cũng phải đối mặt với sinh ly tử biệt, mẹ chỉ là lên thiên đàng, là nơi em không thể đến, vẫn tiếp tục bảo vệ em...."