Sau khi xử lý cô gái mang chiếc sườn xám, Bạc Dạ Bạch về lại chỗ, hơi nhíu mày.
Chỉ thấy cửa xe phía sau mở ra, chỗ ngồi không có một bóng người nào, dĩ nhiên cũng không hề biết tung tích của cô gái .
"Oành…"
Đột nhiên ở đâu đó cách đây không xa vang lên tiếng đổ vỡ của vật nặng rơi xuống đất.
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch biến đổi, trên mặt hiện lên một sự mệt mỏi rồi bước chân tiến lên.
Rất nhanh, ở cách đó không xa nơi góc bồn hoa, anh ta nhìn thấy một cô gái bị ngã xuống đất đang lò mò bò dậy.
"Đại tiểu thư, cô cũng thật là ồn ào a!"
Một cái thở dài ẩn chứa đầy bao dung, anh ta xem cô như là một đứa bé không hiểu chuyện khiến người lớn phải luôn lo lắng.
Nghe xong Trì Vi cứng đờ, vừa hay nghiêng đầu sang thì thấy anh ta đã cúi người, duỗi hai tay về hướng mình.
"Đừng đụng vào tôi…"
Mặc kệ cho Trì Vi mở miệng chống cự, một tay Bạc Dạ Bạch nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại ôm eo để dễ dàng ôm lấy vào lòng.