Cơ thể vốn dĩ đã cảm thấy không được khỏe, lúc này Trì Vi bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ chực rơi xuống dòng thác cuốn đang chảy, liền tự mỉm cười chế giễu: "Nếu vẫn chưa bằng lòng... Vậy lão sư nói cho tôi biết... Làm thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi..."
Nói xong lời này, Trì Vi đột nhiên cảm thấy trước mắt đều tối sầm lại, thật sự không còn đủ sức để chống đỡ nổi, hai tay đang bám vào thành áo chỉ chực buông ra.
Nhìn thấy cô gái trước mặt gần như toàn thân sắp rơi xuống.
Đúng lúc này, Bạch Dạ Bạch đưa tay nắm lấy cô, không để cô rơi xuống bên dưới.
"Trì Vi, từ trước đến nay không phải là tôi không muốn buông tha cho cô..."
Ngay lúc cô vẫn còn chưa định thần lại, bên tai mơ hồ nghe thấy âm thanh lành lạnh phát ra.
Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn, tầm mắt cũng hết sức mông lung, người đàn ông trước mặt vô cùng cao ngạo, giống như kẻ bề trên đang quan sát kẻ tội đồ, toàn thân đều tỏa ra vẻ lạnh nhạt thương hại.