Bây giờ xem như du thuyền cách bờ cũng chẳng còn bao xa.
Khoảng chừng 20 phút nữa sau khi lên thuyền thuyền sẽ cập bến.
Lúc này ở trên đường đi, Trì Vi mới hồi tưởng lại, có một chuyện liên quan đến Trì Vị Vãn làm cô chau mày, trong lòng có một chút khó chịu.
Rời khỏi du thuyền, trên bờ biển gió lạnh thổi từng trận tê buốt cả xương tủy.
"Khặc khục…"
Bên tai cô anh ấy vẫn ho khan không ngừng, dường như càng lúc càng nguy kịch.
Lúc này hừng đông chỉ vừa mới nhú, nhất thời nhiệt độ vẫn còn thấp, từ lâu Trì Vi đã liên hệ cho tài xế, đón cô ở cách đó không xa.
Nhìn thấy Bạc Dạ Bạch cố gắng đi về phía trước, dáng vẻ rất ung dung nhàn nhã, đến cuối Trì Vi vẫn không nhịn được.
Ngay lập tức cô tiến lên, ngăn cản bước chân của anh ấy.
Nhìn thấy đôi mắt tinh anh của cô trừng lớn, lại thêm vẻ mặt nghiêm túc tựa như cất giấu nỗi niềm nào đó, Bạc Dạ Bạch mới nhíu mày hỏi: "Đại tiểu thư, có chuyện gì sao."