Trì Vi nói chuyện đầy ẩn ý, nụ cười trên mặt còn chưa chạm đến đáy mắt.
Còn Trì Vị Vãn thì nháy mắt, sáng quắc nhìn Bạc Dạ Bạch, trái tim không làm chủ được nên cảm thấy căng thẳng.
Tính cách tiên sinh hờ hững, không quan tâm sự đời, làm sao có chuyện bao dưỡng hoang đường này, làm sao có khả năng đồng ý.
Chỉ tiếc rằng sự thật thì ngược lại, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn lành lạnh, không khác nào Tuyết Liên trên núi cao, một mực khẳng định: "Tôi là người đàn ông do đại tiểu thư bao dưỡng."
Nghe vậy, Trì Vi cảm thấy sự nặng nề trong lòng đã được xua tan đi, bờ môi cong lên, nhìn khuôn mặt người đàn ông, thầm nghĩ anh ấy vẫn không làm cho mình thất vọng.
"Tiên sinh, người…"
Nghe đáp án này, con ngươi của Trì Vị Vãn co rụt lại, hô hấp đang trở nên khó khăn.
Thật lâu để chấp nhận sự thật, giọng nói nhất thời nghe thảm thiết : "Tại sao anh phải đi tới bước đường này."