Tự nhiên bị đánh Cung Trân Trân bưng gò má đau đớn rít gào: "Trì Vi, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta."
"Chính là ngươi mua phải nước hoa giả, cố tình muốn tìm người làm vỡ để chuộc lợi, không chỉ không biết mất mặt mà còn muốn hại chết A Tầm! Hành động khi nãy của người đủ để tạo thành tội cố ý mưu sát người, chờ bị ngồi tù đi!"
Nghe thấy từng câu chữ chắc nịch của cô vẻ mặt Trân Trân lập tức biến đổi, miệng ngừng đấu khẩu.
"Cái gì mà ý định mưu sát. Cô đừng nói hưu nói vượn! Tôi chỉ muốn dạy dỗ cho Cung Tinh Tầm một chút…"
Nói vậy nhưng trong lòng Cung Trân Trân cảm thấy không chắc chắn, chân dưới đứng không vững.
Trì Vi không mang theo điện thoại di động. Cô không thèm nhìn Cung Trân Trân biện bạch, ngược lại còn quay về phía nhân viên tạp vụ mở miệng: "Báo cảnh sát!"
"Không được phép báo cảnh sát! Không một ai được phép báo cảnh sát…"
Cung Trân Trân hoảng hốt nhìn một vòng xung quanh, sợ sệt nếu như thật sự phải ngồi tù.