Nghe vậy, Trì Vi khẽ run lên, liếc nhìn Hạ Phiên Phiên một cái, ngữ khí có chút do dự, bướng bỉnh nói: "Không đi có được không?"
Trầm mặc một hồi, Bạc Dạ Bạch bất đắc dĩ thở dài: "Đại tiểu thư, em lại nghĩ linh tinh rồi."
Sau đó, hắn giải thích: "Chuyện liên quan tới Tiêu Bạch, trái tim mà hắn hiến tặng, tôi vốn cho rằng…đã được chôn theo rồi. Bây giờ, đồng ý với Hạ Phiên Phiên, vừa thuận tiện, mặc khác…"
"Em biết đấy, tôi đã đồng ý với Tiêu Bạch, sẽ quan tâm tới Hạ Phiên Phiên một chút."
Từng lời từng chữ hắn nói ra, câu nào câu nấy đều rất thản nhiên, không có chút chột dạ nào.
"À, là như vậy sao."
Trì Vi gật đầu, nhưng trong lòng lại không khống chế được mà có chút chua xót.
Nhưng cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, mắt không chớp lấy một cái mà thẳng thắn hỏi, "Bạc Dạ Bạch, thật sự…chỉ như vậy thôi sao?"