Ở phía sau cũng chỉ còn có Nguyễn Nguyễn, lặng lẽ nhìn theo.
Bỗng dưng, ở trước mặt hiện ra một bóng người, Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là Cung Tu, đáy tim nhảy lên một cái, theo bản năng có chút sợ hãi.
Mặc dù, cô biết, người này chính là bạn của Bạc lão sư, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì xấu xa, nhưng đây chỉ là trực giác mách bảo cô như vậy.
Con người tên "Cung Tu" này, thật sự rất nguy hiểm.
Không chỉ dừng lại ở việc đeo mặt nạ, hành tung vô cùng bí ẩn, hơn nữa giọng nói của hắn cũng vô cùng lạnh lẽo.
Tuy rằng, bên trong anh ta là người lương thiện, chỉ là Nguyễn Nguyễn xuất thân là trẻ mồ côi, cho nên từ nhỏ đã gặp qua không ít người, hiểu rõ được cách đối nhân xử thế trên đời, nhất định trực giác của bản thân không thể nào sai được.
"Cung tiên sinh, có chuyện gì sao?"