"Bạc Dạ Bạch, làm sao...anh biết được những chuyện lúc tôi mười ba tuổi?"
Không báo trước, Trì Vi liền hỏi ra một câu như vậy.
Đồng thời, cuối cùng cũng đã nhận thức và cảm thấy sự phản xạ của bản thân có phần quá mức chậm chạp.
Rốt cuộc, đối với vấn đề này, ngay từ đầu, Bạc Dạ Bạch đã sớm nói rõ lòng mình, khi hai người trở về, cũng nên hỏi rõ ràng.
Chỉ là, lúc đó, cô đã mải mê chìm đắm trong hạnh phúc, không còn thời gian để suy nghĩ.
Không thể không nói, cô không có sức chống cự khi ở trong tay Bạc Dạ Bạch.
Những suy nghĩ của cô, như thể hắn đã đoán ra từ lâu, chẳng qua đang giấu trong lòng, trước giờ không ai biết được điều này.
Như vậy, hắn làm sao biết, làm sao biết được…Cô mắc chứng bệnh rối loạn tình dục!
Trong cô đầu cô cứ hiện lên hết nghi ngờ này đến nghi ngờ khác.
Trì Vi mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng không chắc chắn cho lắm.