Nghe thấy vậy, cô thoáng ngẩn người, lúc này mới nhận ra, thật sự nếu người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng rằng… Người thực hiện phẫu thuật chính là cô!
"Bạc Dạ Bạch, người như anh… Còn biết sợ sao?"
Đột nhiên, ánh mắt cô giống hệt như bầu trời sau mưa vậy, thật sự đã trở nên trong vắt.
Nghe thấy như vậy, Bạc Dạ Bạch khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Là em, khiến anh sợ."
"Thế nhưng… Anh không phải không hề sợ cái chết hay sao?"
Vô thức, cô nhíu mày, hỏi một câu.
Dù sao thì trước đây, anh ấy cũng không hề nghĩ đến chuyện phẫu thuật, vốn dĩ luôn phó mặc chuyện sinh tử… Nếu không phải chính cô phát hiện ra, không ngừng khóc lóc, khiến anh ấy buộc phải đồng ý.
Nói không chừng, hiện tại anh ấy cũng đang phó mặc cho số phận, thản nhiên chờ cái chết.
Vốn dĩ, cô không cho rằng, con người như Bạc Dạ Bạch, lại lo rằng phẫu thuật thất bại!