"Khặc khục…"
Trên đường trở về phòng bệnh Trì Vi bước đi trước.
Khoảng cách giữa hai người đang được kéo dài ra, nghe tiếng ho của Bạc Dạ Bạch ánh mắt của cô sáng lên và những bước chân dần chậm lại.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo của người đàn ông đang khoác trên mình, trong lòng một có chút hỗn độn.
Bỗng dưng xoay người một cái, ở cách đó không xa.
Chẳng biết từ khi nào ở tên thuộc hạ mặc áo đen đã xuất hiện bên cạnh Bạch Dạ Bạch, tựa như là đang dặn dò điều gì đó.
Chỉ có điều khoảng cách xa quá, lại thêm giọng nói trầm thấp xen lẫn những cơn ho khan làm Trì Vi chẳng thể nào nghe rõ.
Rất nhanh sau đó tên thuộc hạ mặc áo đen lui và biến mất hẳn trong màn đêm mịt mờ.
Ở khoảnh khắc tiếp theo, Trì Vi chưa thu hồi ánh mắt thì Bạc Dạ Bạch đã có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nquay lại ngay lập tức hai ánh mắt va đập vào nhau.