"Tôi chỉ là…"
Một tay Bạc Dạ Bạch còn trơ trọi giữa không trung, đôi mắt thu hết cảnh tượng này vào sâu trong đáy mắt, năm ngón tay hơi cuộn trong, thả xuống từng chút một rồi quay về yên tĩnh.
Không nói tới hắn nữa, Trì Vi cứ sáp sáp vào người Bạch Tư Ẩn, hiếm thấy sự mờ mịt, luống cuống và hoảng loạn này.
Trong chốc lát Bạc Dạ Bạch trở về lại một con người lạnh lùng vốn có, giọng nói hững hờ không chút dao động:
"Tôi chỉ là muốn ôm cô ấy một chút."
Rất nhanh hắn bị Bạch Tư Ẩn chặn lại, hầu như che khuất cả Trì Vi, thực sự có chút kinh ngạc.
Thật xa lạ, cảm thấy những điều này không đúng đắn cho lắm, từ khi gặp gỡ Bạc Dạ Bạch cho tơi nay, chưa bao giờ thấy hắn bày mưu tính kế gì.
Lúc này đây, là lần đầu tiên, thực sự là lần đầu tiên.
Đánh mất đi lý trí và sự tỉnh táo để rồi ôm cô một cách gay gắt và tàn bạo. Trong nháy mắt làm chứng rối loạn kia phát tác, gần như không thể chịu đựng nổi cái ôm này.