Đôi mắt sáng của Trì Vi rưng rưng chất chứa sự tức giận rồi lại như đang muốn nói lên điều gì.
Hàng lông mi đen của Bạc Dạ Bạch rũ xuống, gần như không nghe được cả tiếng thở dài:
"Không lừa cô, tôi sẽ nghe lời cô."
Lúc này Trì Vi như nghẹt thở, cô nín hơi ngưng thần hỏi lại: "Thật chứ."
Bạc Dạ Bạch liền ngẩng đầu lên, đôi mông hơi giương lên như có chút ý cười.
Đẹp đẽ vô song, tuyệt đại phong hoa.
Ngay cả tiếng nói cũng làm lòng người xiêu vẹo: "Hừm, thật sự."
Trì Vi phồng má lên và nghi hoặc hỏi lại: "Anh lừa tôi, tại sao không hứa ngay từ lúc đầu."
Ban đầu trong lòng Bạc Dạ Bạch cũng không hề có chút lăn tăn nào nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đành giơ tay vỗ nhẹ vào đôi má đang phúng phính kia:
"Cô, đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là tôi có nghĩ về tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật cắt ghép."
Dứt lời hầu như không kiềm chế được, những đầu ngón tay đẩy về trước châm vào má cô một cái.