"Nếu anh muốn chết thì tự mình chết đi! Nhưng trước khi chết thì nhớ cho rõ đứa bé là rào cản của tôi, là người nối dõi tông đường cho anh. Xì, anh chết đi rồi mà vẫn muốn quản những chuyện sau này sao!"
Những lời nói của cô tràn đầy châm biếm, nơi đáy mắt lộ ra sự chán ghét đến tận cùng.
"Nếu tôi chết đi, cô sẽ làm sao?"
Thật không ngờ Bạc Dạ Bạch không hề sợ bị làm phiền, cũng không hề cảm thấy chướng tai với những lời nói của Trì Vi, anh ta chỉ thấp giọng hỏi ngược lại cô, mang theo khí thế lấn át người đối diện.
"Không phải hỏi, tôi có thể làm như thế nào. Bạc Dạ Bạch, anh nhớ cho rõ tôi có thể làm những gì!"
Khuôn mặt trắng xám của Trì Vi nở một nụ cười , ý cười không tận đáy mắt mà chỉ mang theo một sự ghét cay ghét đắng dần tăng.
Mà ở tận sâu trong suy nghĩ của cô, có chút đau thương đang chảy xuôi, âm thanh của dòng suy nghĩ đó, tầng tầng như bão tố.
Không phải, không phải như vậy, cô không hề nghĩ xa đến vậy.