Tuy vậy nhưng bà vẫn mang hy vọng đặt lên mình Bạch lão gia tử , lên giọng thúc giục ông ấy: "Lão gia tử…"
"Những năm qua, đúng là ta đã sai."
Bạch lão thái thái vẫn chưa từ bỏ ý định muốn Bạch lão gia tử đứng ra.
Đột nhiên vẻ mặt Bạch lão gia tử trông đầy mệt mỏi, giọng điệu hiện ra một vùng trời bi thương.
Sau đó ông ấy nhìn Bạch lão thái thái, đáy mắt không chút gợn sóng nào, như thể tình cảm đã phai dấu đi rất nhiều.
Năm đó ông bỏ lỡ người mình yêu, vì vậy không thể kết thông gia nên đành cưới Bạch lão thái thái.
Nếu đã kết hôn thì phải sống thật có trách nhiệm với nhau, tuy thân xác thuộc về nhau thì tâm hồn lại ở một nơi khác.
Cứ như vậy , tôn trọng nhau để sống qua một đời.
Dần dần có quá nhiều chuyện xảy đến, giới hạn chịu đựng đã quá mức và trở thành tình trạng như bây giờ.