Trong nháy mắt cô trừng đôi mắt lớn và sáng của mình, như rất sợ hãi, đầu tiên là giương bờ môi lên, sau đó cắn một chút.
Bất chợt thân thể cô co rụt lại, hai tay chống vào thành giường, không ngừng đi lùi về phía sau.
Rồi cô ngồi trên giường, vội vã kéo chăn che lại thân mình, thấp giọng nói: "Ngươi đi ra ngoài… Ta không cần ngươi…"
Còn Bạc Dạ Bạch buông hàng lông mi đen xuống, nhìn cô, tiếng nói mang theo sự ép buộc mạnh mẽ: "Người cô cần, chỉ có tôi."
Vì cô hôn mê nên lòng không khỏi sinh lo lắng, suy nghĩ đã thức tỉnh từ lâu.
Bây giờ cô ấy đã tỉnh lại, từ sớm đã đoán được có thể sẽ kỳ thị, ghét bỏ mình… nhưng tình huống hiện tại còn thê thảm hơn, chẳng bằng tiếp tục ngủ say.
Ít nhất khi đó… cô rất ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Nghe câu nói đầu ép buộ của anh ta, hầu như không cần nghĩ ngợi nhiều, Trì Vi liền phản bác từng tiếng: "Không cần ngươi… Ta không cần ngươi… Nhớ cho kỹ ta không cần ngươi…"