Dù chân thành cầu xin, người đàn ông vẫn không chút nhân từ nào nhìn tới bản thân.
Chung quy Trì An chẳng còn cách nào nữa, cô tiến lên kéo ngăn tủ và lấy chiếc chìa khóa đã giấu đi ra.
Bước đi rồi vội vã ngăn cản người đàn ông đang có ý định mở cánh cửa kia ra.
Mở khóa cửa bên trong, cửa phía ngoài tỏa ra trong nháy mắt.
Bất giác tâm tư Trì An có chút lay chuyển, hành động cứng đờ, thấp giọng hỏi:
"Thực ra lần trước ở khách sạn, anh đã biết người cùng anh đêm đó không phải tôi, đúng không?Anh cũng biết, bản thân mình chưa từng đụng vào tôi."
Ở phía sau, người đàn ông trầm mặc kia cuối cùng cũng chỉ nói một chữ thật tiết kiệm: "Ừm."
Trì An nhắm mắt lại, hoảng hốt nghĩ. Ra là vậy, anh ta đã biết hết.
Phải, nếu như không biết, anh ta tưởng rằng đã chạm vào bản thân mình, vậy thì nếu gặp lại một lần nữa, mọi chuyện sẽ ra sao.
Huống hồ lần này không phải uống say mà là bị người ta bỏ thuốc, tình hình hết sức nguy hiểm.